61 Trong phòng học, Lâm Tẫn Nhiễm gọi một bé trai đến trả lời câu hỏi.
"Nếu như bạn của em bị nghẹn đồ ăn, không nói thành tiếng được thì phải làm sao?"
Bé trai nghiêm túc nhớ lại, "Đứng phía sau bạn ấy, vòng hai tay qua phần bụng.
62 "Tôi nghe thấy rồi!" Lâm Tẫn Nhiễm không ngừng phủi bụi trên mặt, "Chu Duy Ân, ở đây còn có hai đứa bé, chúng nó không chịu đựng thêm được đâu!"
"Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Mọi người đợi đi, tôi lập tức đi cứu mọi người đây.
63 Cả người đều đau, đầu rất choáng, lúc Lâm Tẫn Nhiễm mở mắt ra thì đập vào mắt chính là trần nhà sáng chói.
"Nhiễm Nhiễm, hình như anh không thể xa em được rồi.
64 Sau trận động đất ở Vân Nam, Chu Chính Hiến phải nghỉ dưỡng hơn nửa năm, Lâm Tẫn Nhiễm lo lắng cho cơ thể của anh nên không màng ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc anh.
65 Chu Tư Thụy tìm một vòng cũng không thấy robot mà thằng bé mong chờ, vì vậy thằng bé định gọi thẳng cho Chu Duy Ân. Vừa định lấy điện thoại ra chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.
66 Quách Vũ Phi và Đinh Viễn Hằng nhìn nhau, bọn tôi đâu có gây chuyện, là vợ anh hỏi bọn tôi muốn uống gì mà!
Lâm Tẫn Nhiễm không thể nào chống đối lại người đàn ông đang giận giữ, cô đi ra phía trước, anh quay người tựa vào bàn làm việc nhìn cô, "Được rồi, đừng nhíu mày nữa, hung dữ như vậy dọa Tiểu Lục rồi.
67 Sau khi Chu Tư Thụy vào học cấp hai thì luôn được hoan nghênh, tuổi còn nhỏ đã nhận được thư tình. Mà nguyên nhân cậu bé được nữ sinh yêu thích như vậy bởi vẻ bề ngoài, nhưng quan trọng hơn là tính tình của cậu bé rất tốt, càng ngày càng trưởng thành, càng lớn càng có khí chất tao nhã giống cha cậu.
68 Cuối tuần là ngày nghỉ của Lâm Tẫn Nhiễm.
Bầu trời bên ngoài hơi u ám, Lâm Tẫn Nhiễm bò dậy từ trên giường, nhìn sang chỗ bên cạnh trống rỗng.
Chu Chính Hiến không ở đây, còn sớm như vậy anh ấy đi đâu?
Lâm Tẫn Nhiễm mặc áo ngủ, đứng dậy mở cửa phòng.