41 Làm sao anh ta có thể sống như thế được? Bởi vì tôi cự tuyệt anh ta là anh ta bắt đầu chơi trò ái tình nhân gian ư? Không được, tôi phải ngăn cản anh ta mới được! Nghĩ thế tôi nhanh chóng chạy tới văn phòng của Diệp Tử Ninh!Thân là một nữ thanh niên có tâm hồn nghệ thuật tôi thật ra không nên khẩn trương như vậy, sau này mỗi khi nhớ lại chuyện này tôi đều hối hận vô cùng.
42 Trong một đám sao Kim bay lập lòe trên đầu, tôi thấy Diệp Tử Ninh từ trên cao nhìn xuống, mắt phượng của anh ta có ba phần kinh ngạc, bảy phần hờ hững, anh ta cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch, nở một nụ cười, nụ cười kia khuynh thành khuynh quốc chứ không đùa, một khắc đó………… thế giới tựa như ngừng hoạt động, tuy rằng trước kia Diệp Tử Ninh cũng có mỉm cười với tôi như vậy nhưng sao tôi lại không có cảm giác như bây giờ, cơ tim dường như bị tắc nghẽn, hô hấp khó khăn, cho dù tất cả mọi người có đứng bên cạnh tôi cũng không nhìn thấy, trong mắt tôi, chỉ nhìn thấy một người là Diệp Tử Ninh………Tôi hít một ngụm khí lạnh!!!Đây là có chuyện gì? Loại cảm giác này giống như đã từng trải qua, đáng sợ cỡ nào chứ???! Còn nhớ năm đó khi tôi còn ở thời điểm Lolita, khi lần đầu tiên tôi thích một người cũng có cảm giác cơ tim bị tắc nghẽn giống như bây giờ.
43 Tôi hít sâu một hơi, chỉ vào mũi ‘Thiên sinh lệ chất’ nói: “Vậy cô ở trong này làm gì? Văn phòng của cô không phải ở trong này?”Có lẽ ‘Thiên sinh lệ chất’ chưa bao giờ thấy qua bộ dáng tôi như vậy, khí thế lớn như vậy cho nên mở to mắt nhìn tôi, nhất thời nói không ra lời.
44 Nếu lão nương cứ chịu ấm ức như vậy nữa, lão nương sẽ không là mĩ nhân [tác giả: = = con gái à, cho tới bây giờ con chưa bao giờ là mỹ nhân được không?!]Nhưng mà….
45 Tôi ngoái đầu nhìn lại, vừa thấy gần như muốn khóc ra, đại ca ơi, anh làm gì mà giống như gà mẹ, nắm tay áo của tôi thế này, buông tay ra, buông tay ra!!!“Em muốn đi đâu?”Ý da, đầu năm nay thật là ngạc nhiên, vì sao tôi đi đâu cũng phải báo cáo với ngài, mặc dù trong công việc, anh ta là ông chủ của tôi, khi ở nhà, tôi là osin của anh ta, nhưng so what, ngày đó anh ta đối với tôi như vậy, tôi chưa bao giờ quên nó cả, vì thế, tôi học theo động tác kinh điển của anh ta, nhìn anh ta rồi cười ‘tà mị’, miệng ngả ngớn, nói, “Tôi đi đâu, cần phải báo cáo với anh sao?”Nghe vậy, Diệp Tử Ninh hơi hơi sửng sốt, dường như thật không ngờ tôi sẽ đem từng câu từng chữ ngày đó trả lại cho anh ta.
46 Mụ nội nó, lão nương là một con người, không phải con heo!Hận wá aaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Nếu anh ta không gọi tôi như thế, tôi sẽ không nháo đến bây giờ, người không ra người, heo không ra heo, quả thật chính là cái bóng của Trư Bát Giới——- trong ngoài không phải người!!!!!Tuy rằng trong lòng rất không phục, rất muốn bẻ gẫy luôn cái chân còn lại của Diệp Tử Ninh, tuy rằng trong lòng có một vạn cái không muốn nhưng ai kêu tôi là người thức thời, là kẻ tuấn kiệt làm gì, aizzz, hiện tại tôi cuối cùng cũng cảm nhận sâu sắc được——– làm con người, có đôi khi rất thông minh cũng là một phiền toái.
47 Danh nhân XXX đã nói: người không đụng tôi, tôi không đụng người; nếu người phạm tôi, tôi nhường người ba phần, tôi còn một phần; người còn phạm tôi, tôi diệt cỏ tận gốc! Nhưng khi tôi lần nữa bị mạo phạm, ngay cả một cây lông tơ của người kia tôi cũng không thể đụng tới chứ đừng bảo là diệt cỏ tận gốc! Quả thật là xui tận mạng! Nhưng làm cho người ta tức nhất chính là tôi đã cúi đầu thuận theo yêu cầu anh ta mà anh ta lại cao cao tại thượng dùng ánh mắt liếc tôi một sau đó chậm chậm nói: "Bây giờ không phải như lúc đó nữa, em cho là ai cũng đứng một chỗ đợi em sao?" Diệp Tử Ninh đem tạp chí lật qua một tờ khác, cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục nhàn nhã nói: "Vừa rồi tôi cho em cơ hội, em không cần, hiện tại lại muốn? Thiên hạ cũng không có chuyện gì dễ dàng như vậy.
48 Chúng tôi quay mặt lại, vừa vặn người đàn ông dưới kia cũng ngẩng mặt lên, trong phút chốc, mọi người đứng hình, giây tiếp theo khóe miệng của ông ta khẽ nhếch lên, khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn khó có thể tin được, Diệp Tử Ninh lộ ra vẻ mặt chán ghét, mà tôi thì là lệ rơi đầy mặt, người nọ không phải ai khác, chính là chú của Diệp Tử Ninh, người mà tôi tránh không kịp — Diệp Tuấn Quân.
49 Mẹ ôi ………. Sói đến rồi!!~~ Đây không phải là truyện cổ tích cũng không phải là truyện để hù dọa con nít, đây là chuyện thật làm rung động cả bệnh viện Cẩm Tú! Một cái sự kiện còn rung động hơn của sự kiện 11 – 9 của Mĩ.
50 Tôi thấy mình bị sặc nước miếng mà chết, nhưng ông trời thấy tôi có lẽ chưa chịu đủ tội nên không cho tôi chết, chỉ là sắp chết mà thôi ~~ Tôi không biết bọn họ làm chẩn đoán cho tôi như thế nào, tôi cũng không biết là mình làm thế nào đi tới văn phòng của Diệp Tử Ninh, cũng không biết là ai đã tri thông cho anh ta, hiện giờ trong đầu của tôi chỉ có ba chữ : ‘có thai rồi’! "Trư Trư, đến đây, lại đây ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi đi.
51 Bạch Thần vừa nghe tôi nói xong lập tức kéo tôi lên xe anh ta ngay. Trong lòng rối rắm, tôi liên tục xoay xoay hai tay với nhau, hiện giờ hai tay cũng lạnh như băng, từ khi tôi biết mình có thai tới bây giờ chỉ mới có ba ngày, chuyện này đến quá nhanh làm cho tôi trở tay không kịp, nhưng càng làm cho rối rắm hơn chính là đứa bé này chưa đến ba ngày đã phải bỏ nó đi, trong lòng tôi có hơi chút không yên! Trong lòng bắt đầu khó chịu, cảm giác buồn nôn kia lại tới nữa rồi.
52 Khi còn nhỏ tôi vô số lần đau khổ vì tên của mình, tôi từng kháng nghị qua ba ba, nói ba ba đổi tên cho tôi nhưng ai ngờ ba ba lại nói, tên này là món quà tuyệt nhất là mamy để lại cho tôi, cho nên vì thế ba ba sẽ không sửa giúp tôi, vì thế tôi chỉ có thể câm nín sống cho qua ngày.
53 Phương Bắc có nam nhân, tuyệt thế mà độc lập. Nhất cố khuynh thành, tái cố khuynh quốc, người này là Tư Đồ Âu Dương – người khiến người ta kinh sợ một phương, Tư Đồ đại nhân.