21 “Người chết Jang Muyng Jin, 38 tuổi, thành viên của câu lạc bộ chiến đấu trên mạng. Giám định nguyên nhân chết là do cổ bị va đập kịch liệt dẫn tới tắt thở.
22 “Vậy là vì sao?” Đường Vũ Tân từ từ dẫn dắt đề tài đi tới đáp án, mà công tố Min từ lúc nghe Sa Jae Sung nhắc tới bệnh viện Korea đã tập trung toàn bộ sự chú ý vào đấy.
23 “Cái đó… tôi ăn một miếng kimbap…” Ha Tae Hoon nhìn kimbap trước mặt, không ngừng nuốt nước miếng, đã vài tiếng anh ta chưa được ăn gì rồi…Đối diện với anh ta, cảnh sát Hwang không nói hai lời dùng tăm xỉa răng quăng về phía Ha Tae Hoon, ném xong vẫn cảm thấy không hết bực, ném tiếp một miếng kimbap, “Đánh chết thằng khốn mày!”“Xin… xin lỗi…”Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra, công tố Min dẫn đầu một hàng xông vào.
24 “Hộp thuốc cấp cứu ở đâu?” Min Tae Yun đặt Đường Vũ Tân xuống giường trong phòng ngủ của cô, nhìn chung quanh. “Ngăn kéo bên đó… ui… đau quá…” Đường Vũ Tân ôm nửa cổ mình kêu lên, thật sự đau quá… Jang Chul Oh lão khốn kiếp…Min Tae Yun làm theo lời Đường Vũ Tân, lôi hộp thuốc từ trong tủ ra ngồi xuống mép giường.
25 Ngày hôm sau, uống hết ba chén nước đường đỏ và một chén rượu nho ngâm mứt táo vàng xong, Đường Vũ Tân vui vẻ phóng đi làm. Tuy vết thương trên cổ vẫn chưa lành, thỉnh thoảng còn rỉ máu ra nhưng vẫn không che dấu được tâm tình vui sướng của cô.
26 “Thẩm vấn thế nào rồi?” Min Tae Yun kiểm tra hiện trường xong quay về, đến phòng thẩm vấn xem thử tình hình hỏi cung Ok Boh Wan, kết quả lại thấy Hwang Soon Bum sắp khóc đến nơi ngồi ngoài cửa.
27 “Hi vọng đến kịp. ” Hiếm khi mặt Đường Vũ Tân lộ vẻ nôn nóng, tuy trong kịch bản có nói công tố Min kịp đến cứu Yoo Jung In, nhưng ai biết bây giờ có cô tham dự vào, kịch bản có thay đổi hay không?Min Tae Yun không trả lời Đường Vũ Tân, nhưng tốc độ lái xe đã chứng minh tâm trạng sốt ruột của anh.
28 “Nè! Anh định đi đâu?” Đường Vũ Tân cản Min Tae Yun đang muốn xuống giường. “Đương nhiên là đi giải quyết vụ án rồi, cô giải thích thế nào với Yoo Jung In?” Min Tae Yun thoát khỏi Đường Vũ Tân, cầm áo khoác đi ra ngoài.
29 “Hì hì… hì hì…” Đường Vũ Tân không cần nhìn cũng biết dưới cái mũ trùm đầu màu đen kia giờ phút này vẻ mặt đại boss ra sao. Jang Chul Oh nhìn Đường Vũ Tân ngồi trên sofa giả ngốc mà trong lòng như có đống lửa.
30 “Một chiếc SUV màu bạc, chiếc SUV màu bạc đang truy đuổi kẻ tình nghi, tôi bắt đầu đuổi theo từ Insadong, có người đó không? Ai cản gã đó lại đi?! Không có ai à!! A lô! Người đâu!!” “Anh biết số xe SUV đó chứ?” “Công tố Yoo?? 1252551252…” “Tiếp tục ép hắn đi, tôi ở ngay phía trước rồi!!” Dứt lời, Yoo Jung In ngoặt xe sang phải trên đường cao tốc trung ương, chặn ngang đường đi của chiếc Jeep.
31 “Báo cáo kiểm xác có rồi sao?” Một đoàn người đi vào sở pháp y, cảnh sát Hwang và Choi Dong Man lập tức chạy đến bên cạnh bác sĩ Sok lộ ra bộ dạng mất hồn mất vía.
32 “Cô còn đi theo tôi làm chi?” Min Tae Yun quay lại nhìn Đường Vũ Tân còn tò tò đi theo sau lưng anh. “Tôi muốn đến bệnh viện lấy thuốc… cái đó…” Đường Vũ Tân bẽn lẽn cúi đầu, trong giờ làm việc mà đưa ra yêu cầu cá nhân quả thật có hơi quá đáng.
33 “Đường Vũ Tân, dậy dậy, Đường Vũ Tân…” “Vũ Tân, công tố Min gọi cô này…” “Mẹ… để con ngủ thêm chút nữa…” Đang ngủ ngo Đường Vũ Tân lật mình sau đó… sau đó lăn từ trên sofa xuống hôn nền nhà một cái “Ui da!” “…” “…” “Chuyện gì thế…” Đường Vũ Tân lồm cồm bò dậy, mờ mịt nhìn chung quanh, phát hiện mặt Min Tae Yun và Jang Chul Oh giống như bức tượng >_ “Tôi… nói mớ?” Đường Vũ Tân có dự cảm không ổn.
34 “Cho dù đã chứng kiến rất nhiều vụ án vì trốn tội mà vu oan cho người khác, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nhận tội thay thế này. ” Jang Chul Oh cảm thán.
35 Ngày hôm sau, Đường Vũ Tân tỉnh dậy trong ánh nắng sáng sớm. Ngồi dậy trên giường, Đường Vũ Tân mở mắt ngơ ngác nhìn chung quanh một hồi mới nhớ ra mình đang ở nhà Min Tae Yun.
36 “Yoo Won Gook… làm việc trong cái tòa nhà rách nát này á?” Đường Vũ Tân nhìn tòa nhà cũ nát trước mắt, cảm thấy không thể tin được, xem trong ti vi sao cứ có cảm giác hẳn là Yoo Won Gook sở hữu cả tòa building mới đúng.
37 “Phục hồi cuộn băng thế nào rồi?” Từ phòng làm việc của Jang Chul Oh đi ra, Min Tae Yun sốt ruột hỏi Choi Dong Man tình hình khôi phục cuộn băng, xem ra không thu được tin tức tốt từ chỗ trưởng phòng Jang.
38 Tiếng la như giết heo của Đường Vũ Tân vang vọng trên con hẻm, lỗ tai Jang Chul Oh thiếu chút thì lủng, có thể thấy sức mạnh cuống họng của Đường Vũ Tân lớn cỡ nào… “Lỗ tai sắp bị cô chấn điếc luôn rồi!” “Tôi không hét lớn sao Min Tae Yun nghe thấy được… với lại” Đường Vũ Tân uất ức “Đau thật mà…” Thính lực của ma cà rồng hơn hẳn người bình thường, đừng nói tiếng rống của Đường Vũ Tân long trời lở đất như thế, cho dù giọng cô nhỏ đi một chút thì Min Tae Yun cũng nghe được.
39 Sáng sớm hôm sau. “Anh, tình trạng cô ấy thế nào rồi?” “Về cơ bản thì ổn định rồi, còn hơi sốt. ” Ông chủ Ra cất nhiệt kế, thở hắt ra “Nhưng lúc nào tỉnh thì không nói trước được.
40 “Xin lỗi?” Min Tae Yun cau mày, không hiểu câu nói Jang Chul Oh bỏ lại trước khi về “Vì sao ông ấy lại xin lỗi?” “Có lẽ ông ấy cho rằng mình đã làm chuyện gì đó không ổn.