21 Tuyết phủ trắng đỉnh núi Trường Bạch, nơi đây cách mặt nước biển hằng mấy ngàn thước, ba bóng người hai già một trẻ đang phóng đi trên tuyết trắng nhanh như tia chớp, chớp mắt đã vượt qua bốn năm mươi trượng.
22 Hãy nói về Nhạc Nhạn Linh, sau khi ra khỏi đại sảnh, chàng không đi tìm Lan Nhân lão nhân và Giáng Long Tiên, chỉ một mình phóng đi về phía cửa cốc, thoáng chốc đã ra khỏi cốc đạo.
23 Nhạc Nhạn Linh ngoảnh lại nhìn, vừa tiếp xúc với ánh mắt Thái Phụng Tiên Tử, Nhạc Nhạn Linh lặng người, bởi ánh mắt nàng ngập đầy vẻ sắc lạnh rợn người.
24 Tám người áo đỏ bịt mặt vốn đã như kinh cung chi điểu, vừa nghe tiếng nói ấy liền tức kinh hãi kêu ồ lên, thảy đều đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói.
25 Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng, bất giác quay nhìn về phía ấy, chỉ thấy hai lão nhân đang đứng sóng vai nhau dưới một ngọn cổ tùng cách ngoài năm trượng. Người bên trái mày ngắn mũi gãy, nơi góc trán trái có một vết sẹo tím dài hơn hai tấc, trên môi râu chuột tua tủa, tướng mạo rất hung ác.
26 Ngay khi ấy, một giọng sắc lạnh từ sau lưng thiếu niên áo đen chừng hai mươi trượng vang lên :- Chàng trai kia có phải bị lạc đường không?Thiếu niên áo đen thoáng kinh ngạc, nhưng không quay lại ngay, bình tĩnh khẽ cười nói :- Tôn giá phải chăng cũng gặp khó khăn như tại hạ?Dứt lời người đã quay lại, chỉ thấy một lão nhân áo xanh tuổi trạc lục tuần, mặt mày đen đúa, hai mắt sâu hoắm, mũi to miệng cả, tướng mạo hết sức nham hiểm, đang đứng trên một tảng đá ngoài hai mươi trượng.
27 Thái Phụng Tiên Tử tung mình lao tới là vì có sự phát hiện khác, nàng nằm mơ cũng không ngờ Nhạc Nhạn Linh lại hiểu lầm xuất thủ công kích mình. Nếu lúc này nàng biến chiêu đổi thế đón tiếp thế công của Nhạc Nhạn Linh thì cũng không có gì khó, nhưng như vậy thì Nhạc Nhạn Linh ắt sẽ thọ thương dưới sự ám toán của bọn người Phi Vân trại.
28 Nhạc Nhạn Linh lặng lẽ nhìn Thái Phụng Tiên Tử, thấy nàng đang ngủ say sưa, đôi môi mọng né nở một nụ cười thật mê hồn. Nhạc Nhạn Linh bất giác thầm buông tiếng thở dài uổng tiếc, thầm nhủ :- "Nếu lòng dạ nàng mà lương thiện thì tốt biết mấy, chả lẽ trên cõi đời này không có gì thập toàn thập mỹ hay sao?"Chàng bỗng lại nghĩ đến những lời nói của nàng vừa qua, vì sự an nguy của toàn thể võ lâm, khiến chàng bất giác nảy sinh ý định trừ khử mối họa này cho võ lâm.
29 Ánh trăng bạc soi khắp núi đồi, đêm đã khuya, sự yên lặng bao trùm vạn vật, chỉ có nước sông Nộ Giang vẫn cuồn cuộn chảy xiết, chẳng kể ngày đêm, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
30 Nước sông Nộ Giang vẫn cuồn cuộn chảy xiết, hoàn toàn không có gì đổi khác nhưng thời gian bốn tháng đã thấm thoát trôi qua. Trước Quỷ Vương động, Hoa Diễm Phương mặt ràn rụa nước mắt nép sát vào lòng Nhạc Nhạn Linh, bùi ngùi khẽ gọi :- Linh ca, Linh ca.
31 Cửu Văn Long người tuy ngốc nghếch, nhưng tính tình rất trung hậu, y nghĩ đến lúc mới gặp Nhạc Nhạn Linh lần đầu, vì hoàn thành võ công cho y mà Nhạc Nhạn Linh đã hy sinh không dùng linh dược, ơn đức ấy cao dầy đến nhường nào.
32 Gian đại sảnh này rất to rộng, rường cột trạm trổ rất tinh vi, bày trí hết sức lộng lẫy, hai bên cửa chính mỗi bên đều có một chiếc giá binh khí sáng loáng, trên cắm đầy đao thương kiếm kích.
33 Nhạc Nhạn Linh chưa bao giờ gặp Thất Tàn Tẩu bao giờ, tại sao chàng lại biết đó là Thất Tàn Tẩu? Thì ra chàng đã nhận được qua tướng mạo của lão. Chỉ thấy người đó mình mặc áo tím, tóc bạc dài phủ vai, trán gồ má cao, hai mắt sâu hoắm, mày và tai không có, nhưng chẳng có sẹo như là bẩm sinh vậy, còn chót mũi thì rõ ràng bị người xẻo mất chỉ còn hai lỗ đen ngòm, phối hợp với chiếc miệng to rộng, thoạt nhìn hệt như sơn tinh hải quái.
34 Thái Phụng Tiên Tử thật ra cũng chẳng muốn ngược đãi Nhạc Nhạn Linh, song chẳng qua vì nhất thời tức giận mới có hành động nghiên cứu, nên nghe tiếng liền thừa cơ buông tay ra, quay mặt lạnh lùng nói :- Xin chào Lệnh chủ và Bang chủ.
35 Ngũ Nhạc Thần Quân không hiểu nguyên ủy, nghe vậy bất giác ngẩn người, đưa mắt nhìn những người đi cùng, tưởng là kẻ Thái Phụng Tiên Tử không giết mà Thần Toán Long Nữ đã nói là ở trong số họ.
36 Hai người giật mình kinh hãi, họ chẳng ngờ trong sơn động lại có người cư trú, vội quay phắt lại nhìn, càng sửng sốt thầm nhủ:"Thật không ngờ trên đời lại có người cao thế này!"Chỉ thấy từ trong sơn động cao hơn trượng đang có một người khom lưng đi ra nên chưa biết là cao đến mức độ nào.
37 Thái Phụng Tiên Tử bàng hoàng ngơ ngẩn nhìn Nhạc Nhạn Linh đang nằm trên mặt đất, lúc này chàng mặt trắng bệch, đôi môi vốn đỏ hồng giờ đã trở nên tái ngắt, máu tươi từ nơi khóe miệng rỉ ra, trông hết sức thảm thương.
38 Nhạc Nhạn Linh ngoảnh lại nhìn, liền nghe lòng trĩu xuống, đồng thời một luồng sức nóng từ nơi đan điền chảy mạnh xuống, kinh hoàng thét lên:- Ô! Cô nương, sao thế này?Chỉ thấy sắc mặt Thái Phụng Tiên Tử lúc này đã trở thành mầu xám trắng, vô số những sợi vàng như tơ nhện quấn đầy khắp người nàng.
39 Thì ra lúc này, Huyết Diện Kim Cang đã ngồi dậy, lưng và sau ót dính đầy nước, hiển nhiên y đã hồi tỉnh nhờ nước lạnh từ trong động chảy ra. Nhưng điều đáng kinh ngạc không phải vậy mà Nhạc Nhạn Linh đã một chưởng đánh trúng chỗ trí mạng của y mà không chết.
40 Hai người đang dồn hết tâm trí theo dõi tình hình dưới đáy cốc nên không hề hay biết đã có người đến sau lưng, nghe tiếng liền giật mình quay phắt lại, chỉ thấy Huyết Diện Kim Cang hai tay buông thõng, cung kính đứng sau lưng hai người.