41 - Quả nhiên là một huyền khí quáng mạch, mặc dù chỉ là huyền khí quáng mạch cấp thấp nhất nhưng nếu tu luyện ở nơi này thì quả thực là nhanh hơn gấp mấy lần so với ở bên ngoài.
42 - Thật hay giả?
Một đám người bắt đầu bàn tán.
- Hừ, nhất định là giả rồi, chỉ bằng tên phế vật như hắn mà cũng có bản lĩnh đó được sao? Dám đoạt phòng tu luyện của mấy vị công tử, quả đúng là không biết chữ chết viết như thế nào, chúng ta cứ chờ xem kịch vui đi.
43 Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo:
- Sao hả, chẳng lẽ còn muốn ta tự mình động thủ?
- Không, không.
Vương Việt bất chấp xót của, vội vàng nhét lệnh bài của mình vào khe thẻ, chỉ nghe cạch một tiếng, thạch môn mở ra, để lộ ra một phòng tu luyện rộng ước chừng mấy mét vuông trước mặt Diệp Huyền.
44 Nhưng không ngờ tới gã vừa trở lại học viện, còn chưa đợi trả được thù thì lại bị Diệp Huyền dạy dỗ và lừa một vố ngay trước mặt mọi người, gã biết rõ nếu như mình vẫn tiếp tục im lặng không làm gì thì chỉ sợ sau này sẽ không còn lăn lộn trong học viện này được nữa.
45 - Hắc hắc, vậy thì tốt, khuya hôm nay tới ký túc xá của ta, ca ca ta đã lâu không đại chiến cùng ngươi rồi, hai ngày nay ca ca không ở đây, buổi tối có thèm khát đến mất ngủ hay không.
46 Tiện tay tẩy đi linh văn mà hắn đã khắc thêm lên trên bức tường, Diệp Huyền đi ra khỏi phòng tu luyện đã đóng kín suốt mười ngày nay.
Đám học viên đứng chờ bên trong khu công cộng thấy thế, cả đám đều lộ ra vẻ kinh dị.
47 Vì để cho Trần Béo yên tâm, Diệp Huyền chỉ đành nói:
- Mập à, ngươi chắc là biết rõ chuyện về võ hồn của ta đúng không.
Trần Béo nghi hoặc gật đầu, ngoại trừ Diệp Huyền ra thì gã là người duy nhất biết được võ hồn của Diệp Huyền có thể hấp thu huyền khí.
48 - Hoá ra là chuyện này.
Diệp Huyền gật đầu, giải thích:
- Kỳ thực rất đơn giản, bình thường ta thích đọc một số thư tịch nghiệp dư, đặc biệt thích những thư tịch về dược tề và luyện dược, hơn nữa chỉ cần đọc qua là sẽ không bao giờ quên, lục hạt vĩ độc mà ngươi trúng phải hôm đó ta từng đọc qua cách giải trên một quyển thư tịch cho nên liền biết cách trị.
49 - Hừ, ta tới nước này rồi chẳng lẽ các ngươi còn muốn đổi ý.
Mã Binh nhìn chằm chằm vào bà cô kia, trầm giọng doạ nạt.
- Mã công tử, ngươi cứ việc yên tâm đi, chuyện Vương Việt công tử phân phó, Xuân Phong Lâu chúng ta sao dám làm trái, lẽ nào sau này không muốn làm ăn nữa hay sao.
50 - Hắc hắc, chúng ta đi xem đi, nếu như hai người bên trong vẫn còn chưa kịp mặc quần áo nói không chừng còn có thể nhìn thấy trò hay đó.
Một đám nam sinh nghĩ với vẻ đáng khinh, sau đó đi theo phía sau đoàn người.