81
81, Chương thứ tám mươi mốt. . .
Chứng kiến Ngôn Du lộ ra vẻ mặt ngu ngơ, Bạch Hiểu An cũng không có miễn cưỡng, "Có thể nhìn thấy cô là em đã thật cao hứng rồi.
82
82, Chương thứ tám mươi hai. . .
"Em nhìn thấy. " Bạch Hiểu An cố gắng làm cho mình yên tĩnh trở lại, chính là rõ ràng cách đầu tháng ba đã muốn qua vài ngày vậy mà một màn ở ngày đó nếu hồi tưởng lại, vẫn có thể cảm thấy được đau lòng đến khó nhịn, giống như có cái dùi không ngừng đâm vào trái tim, mỏi mệt không chịu nổi.
83
83, Chương thứ tám mươi ba. . .
Áp chế bất an trong lòng, Ngôn Tĩnh gật gật đầu, xoay người tới cửa phòng kêu Ngôn Du, Ngôn Du đang nằm lỳ ở trên giường ngẩn người lập tức đứng dậy bước xuống giường mang giày, mê hoặc mở cửa, "Tỷ tỷ, làm sao vậy?"
"Em.
84
84, Chương thứ tám mươi bốn. . .
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Sở Nguyệt Xuất đang từ trong phòng đi ra rót nước mà Sở Lục Y thì lại có chút chật vật ngồi ở trong phòng khách, sắc mặt thoạt nhìn tái nhợt.
85
85, Chương thứ tám mươi năm. . .
"Sở Giản Hề!" Phục hồi tinh thần lại, Sở Lục Y lập tức lấy điện thoại ra bấm số Sở Giản Hề.
Thật vất vả mới đem cha mẹ Bạch gia khuyên trở về, Ngôn Du cũng bị Ngôn Tĩnh lĩnh đi mất, mà Sở Nguyệt Xuất thì bị mình cho vào xe đưa về nhà.
86
86, Chương thứ tám mươi sáu. . .
Mắt thấy phụ thân tức giận tựa hồ muốn đánh Ngôn Du, Ngôn Tĩnh vội vàng cũng đi theo quỳ xuống, "Cha, là con không quản tốt Tiểu Du, cha đánh con đi.
87
87, Chương thứ tám mươi bảy. . .
Ngày hôm sau, Ngôn Du một đêm không ngủ, do dự hồi lâu vẫn là quyết định đến trường.
Tuy rằng. . . Tuy rằng đã xảy ra chuyện như vậy, chính là vẫn không nên chậm trễ lịch dạy học mới đúng.
88
88, Chương thứ tám mươi tám. . .
Ngôn Du từ trong nhà đi ra liền liều mạng chạy đến trường. Một đường chạy như điên lên các bậc thang thì tiếng chuông đã muốn vang lên, chưa kịp quay về văn phòng liền trực tiếp vọt tới cửa phòng học.
89
89, Chương thứ tám mươi chín. . .
Ngôn Du người này thật giống như từ sinh mệnh của Sở Nguyệt Xuất tiêu thất đi.
Từ ngày đó, sau khi vội vàng rời khỏi trường học, Ngôn Du cũng không còn xuất hiện nữa, điện thoại cũng không gọi đến, thậm chí, khi Sở Nguyệt Xuất rốt cục nhịn không được tưởng niệm mà run rẩy bấm số Ngôn Du thì chỉ nghe được một giọng nữ dịu dàng mà xa cách, một lần lại một lần nói "Số điện thoại đã không còn hoạt động".
90
90, Chương thứ chín mươi. . .
Ngôn Du một lần ngủ liền ngủ ba mươi mấy giờ.
Hỗn loạn xoa mắt ngồi dậy, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, phân không rõ đây là sáng sớm hay là chiều tối.
91
91, Chương thứ chín mươi mốt. . .
Chỉ nghe "Chi nha" vang lên một tiếng, Ngôn Tĩnh mạnh mẽ đứng thẳng dậy, ghế dựa bởi vì động tác của nàng mà bị đẩy về sau, phát ra âm thanh chói tai.
92
92, Chương thứ chín mươi hai. . .
Sở Giản Hề bỗng nhiên hiểu được thần thái vừa rồi của đội trưởng vì sao lại kì quái như vậy, hơn nữa còn luôn muốn nói lại thôi.
93 Mình thành thật xin lỗi vì thời gian qua cứ ngắt quãng đăng tải truyện mãi, thành thật xin lỗi!
Hiện tại tuy nghỉ hè nhưng mình lại đăng kí học thêm, làm thêm vì thế thời gian bít bùng luôn, về chỉ muốn ngủ 1 giấc mà thôi! Truyện sẽ không drop, nhưng nếu thích các bạn có thể tìm đọc bản qt trên các nơi khác để không bị cắt ngang giữa chừng.
94
93, Chương thứ chín mươi ba. . .
Ngôn Du một mình ngồi ở trên giường, trong lòng còn ôm chặt gối nhỏ, bĩu môi, ánh mắt mờ mịt nhìn một nơi bất định ngẩn người.
95
94, Chương thứ chín mươi bốn. . .
Sở Giản Hề cùng Ngôn Tĩnh hẹn nhau ăn một bữa cơm tối nhằm đem sự tình nói rõ ràng. Còn Sở Nguyệt Xuất buổi chiều tỉnh ngủ xong bởi vì muốn đi tới bộ giáo dục một chuyến mà không có tới trường học.
96
95, Chương thứ chín mươi năm. . .
"Ngôn tiểu thư nhận thức người kia sao?" Buổi tối, Sở Giản Hề cùng Ngôn Tĩnh ở trong một gian phòng ăn, hai người ngồi bên cạnh bàn ăn, từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, Sở Giản Hề bất quá nhịn không được bèn mở miệng hỏi.
97
96, Chương thứ chín mươi sáu. . .
Nhướn mi, Ngôn Tĩnh nhìn nam tử vài giây, tỉnh ngộ, "Là anh. . . "
Đây không phải lúc trước nàng đi đón Ngôn Du tan tầm, nam giáo viên thường xuyên lại đây bắt chuyện với mình sao?
"A, Ngôn tiểu thư quả nhiên thực khinh thường tôi.
98
97, Chương thứ chín mươi bảy. . .
Đem sự tình làm rõ ràng, ở trong lòng Sở Giản Hề cũng nới lỏng một hơi, đáng tiếc cho Bạch Hiểu An đồng thời cũng là may mắn cho tỷ tỷ.
99
98, Chương thứ chín mươi tám. . .
"Ngôn, cô lại không ăn cơm phải không?" Trong phòng thí nghiệm, Ngôn Du vẫn là mặc trắng áo ba-đờ-xuy đeo bao tay trắng, chuyên tâm làm việc, ngẫu nhiên sẽ tháo xuống bao tay rồi đi đến bên cạnh bàn nắm bút viết vài thứ lên giấy, sau liền đeo lại bao tay đến phía trước dụng cụ tiếp tục thao tác.
100
99, Chương thứ chín mươi chín. . .
"Tiến vào. " Bên trong cánh cửa, một giọng nam hùng hậu vang lên, Sở Nguyệt Xuất đẩy cửa vào, nặng nề đem cửa khép lại, "Hiệu trưởng.