61 61, Chương thứ sáu mươi mốt. . .
Nhìn thẳng tỷ tỷ, hơn nửa ngày Ngôn Du đều không nói gì.
Thấy Ngôn Du không nói lời nào, Ngôn Tĩnh càng thêm hoài nghi, há mồm đang muốn tiếp tục hỏi thì bỗng nhiên Ngôn Du thở dài, “Tỷ tỷ, em không muốn lừa dối chị.
62 62, Chương thứ sáu mươi hai. . .
“Chị. . . ” Vẫn là lần đầu tiên bị muội muội hỏi cho á khẩu không trả lời được, Sở Nguyệt Xuất có chút thất thần nhìn Sở Giản Hề đang nhìn xuống mình, đôi mắt lóe ra.
63 63, Chương thứ sáu mươi ba. . .
Đứng bên ngoài ngẫm Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du đang ngẩn người chợt một sắc hồng hiện ra trong tầm mắt, tiếp theo là một thanh âm ẻo lả, “Ải mỡ, Tiểu muội muội, cô ở đây a, vừa lúc.
64 64, Chương thứ sáu mươi bốn. . .
“Sở lão sư. . . ” Tùy tiện tìm một địa phương ăn xong, lúc sau, hai người tựa hồ cũng không có ý lập tức muốn ngồi xe về nhà ngay mà là tay nắm tay, ở trên đường tản bộ.
65 65, Chương thứ sáu mươi năm. . .
“Đúng vậy sao?” Sở Nguyệt Xuất cúi đầu, cầm chén trà Ngôn Tĩnh vừa mới pha cho mình uống ngay một hơi.
“Tôi nghĩ cô so với Tiểu Du lớn hơn nên sẽ lý trí hơn.
66 66, Chương thứ sáu mươi sáu. . .
Tiễn Sở Nguyệt Xuất rời đi, Ngôn Du ngáp một cái, đang muốn quay về phòng của mình ngủ thì cửa phòng Ngôn Tĩnh bỗng nhiên mở ra, “Tiểu Du, đến phòng chị một chút.
67 67, Chương thứ sáu mươi bảy. . .
“Làm sao vậy?” Ngôn Du là không có thấy dòng chữ này nhưng mà chứng kiến bộ dáng Sở Nguyệt Xuất sau khi cầm quyển vở lên thì lông mi cũng nhẹ giương lên theo, nên có chút nghi hoặc.
68 68, Chương thứ sáu mươi tám. . .
“Làm sao vậy?” Ngay tại thời điểm Ngôn Du gãi đầu bày ra vẻ mặt không hiểu sao cả thì Sở Nguyệt Xuất vừa lúc mở ra phòng tắm, từ bên trong đi ra.
69 69, Chương thứ sáu mươi chín. . .
Ở trong phòng Sở Lục Y, hai người mặt đỏ tai hồng nhất tề ngồi ở bên giường, thở dài một tiếng “Ai~. . . ”
Cửa phòng Sở Nguyệt Xuất luôn luôn đóng cửa nhưng cũng không có khoá trái, dù sao trong nhà đều là nữ nhân, cũng không có cái gì cần phải khoá trái cả.
70 70, Chương thứ bảy mươi. . .
Buổi sáng ngày hôm sau. . . Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất bị tiếng đập cửa của Sở Lục Y đánh thức.
Đêm qua bị mệt nhọc hồi lâu, Sở Nguyệt Xuất chầm chậm mở mắt ra, vẫn cảm thấy thực quá mức mỏi mệt, quyết định một lần nữa nhắm mắt lại ôm Ngôn Du tiếp tục ngủ.
71 71, Chương thứ bảy mươi mốt. . .
Cách cuối kỳ thi càng ngày càng gần mà lão sư của năm môn thoạt nhìn so với bình thường vẫn không khác là mấy.
Khụ, một tháng thi một lần, chứng thật là không có gì có cần phải không-giống-với-bình-thường a.
72 72, Chương thứ bảy mươi hai. . .
“Tiểu Du. . . ” Ngồi vào xe, Ngôn Tĩnh giúp Ngôn Du đang ngồi ở ghế phụ buộc dây an toàn, nhìn nàng thần tình nhíu chặt, có một tia đau lòng.
73 73, Chương thứ bảy mươi ba. . .
Nghiêm chỉnh một buổi sáng đều bởi vì lời nói Sở Nguyệt Xuất mà cười ngây mãi, tựu khi đi dạy thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
74 74, Chương thứ bảy mươi bốn. . .
Tiết Ngữ văn, Bạch Hiểu An nhìn Sở Nguyệt Xuất trên bục giảng vẫn duy trì bộ dáng lãnh đạm mà giảng bài, tay nhẹ run rẩy lên.
75 75, Chương thứ bảy mươi năm. . .
Ngôn Du lại dỗi.
Nhưng không tỏ ra rõ ràng mà do Sở Nguyệt Xuất có thể cảm giác được, kể từ đêm đó liền bắt đầu đối với mình bất mãn, mãi cho đến hôm nay vẫn còn không vui.
76 76, Chương thứ bảy mươi sáu. . .
Ngày đó Ngôn Tĩnh đi làm cái gì, Ngôn Du không hỏi.
Tựa hồ từ nhỏ đến lớn đều như vậy, Ngôn Du làm cái gì, Ngôn Tĩnh sẽ hỏi nhiều hơn, sau đó phân tích tốt xấu bảo đảm cho Ngôn Du, mà Ngôn Du cho tới bây giờ đều không hiểu được muốn hỏi hỏi tỷ tỷ ra sao.
77 77, Chương thứ bảy mươi bảy. . .
Tuy rằng ghét nhất bị Lạc Học Khâm an vị tại bên sườn mình trên ghế sa lon, chính là Ngôn Du cùng cha mẹ bắt chuyện qua cũng không có lập tức trở về phòng, mà là lôi kéo tay Ngôn Tĩnh ngồi vào trên ghế sa lon, chỉ một cử động kia nhường Ngôn ba ba có chút kinh ngạc, giây lát sau lại có chút vui mừng.
78 78, Chương thứ bảy mươi tám. . .
Nếm qua cơm chiều, Ngôn Du còn không có trở về phòng, vẫn luôn ngồi ở bên người Ngôn Tĩnh.
Nàng có chút áy náy.
79 79, Chương thứ bảy mươi chín. . .
Hợp với hai ngày nay không có gặp Ngôn Du, trên mặt Sở Nguyệt Xuất tuy rằng vẫn thập phần bình tĩnh nhưng trong lòng cũng đã có loại thực không có thói quen.
80 80, Chương thứ tám mươi. . .
Bạch Hiểu An thật sự không thể kìm nén cái loại tưởng niệm đối với Ngôn Du này được.
Theo ngày nghỉ bắt đầu, mỗi ngày cũng đều cấp Ngôn Du phát tin ngắn, chính là Ngôn Du cũng không phải mỗi lần sẽ trả lời, mà khi trả lời cũng sẽ rất ít, cảm giác như thế mời nàng lại càng bất an.