21 Góc cạnh của khuôn mặt thâm trầm, tuấn mỹ rõ ràng, giống như trong nháy mắt liền bất động, ánh nhìn trở nên sâu thẳm, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, ánh mắt không ngừng nhìn thẳng vào Tần Hương Y.
22 Lần này đây Tần Hương Y không phản kháng, nàng biết rõ, gần vua như gần cọp. Nếu là cự tuyệt lần nữa, sợ là hắn thẹn quá hóa giận. Chỉ có chịu đựng, nhẫn nhịn tất qua được khổ nạn.
23 Eo thon nhỏ như dương liễu, tóc dài buông xõa. Chỉ nhìn một cách đơn giản từ phía sau lưng đã biết nàng là một mỹ nhân xinh đẹp. Xe ngựa đi tới, đôi mắt Bắc Đường Húc Phong đột nhiên hiện lên tia u ám, rõ ràng là ánh nhìn thâm tình sâu sắc, tựa như sau cơn mưa trời sáng bừng, chứa nhiều nhu tình mà Tần Hương Y chưa bao giờ thấy qua.
24 Rèm che bay đi, Tần Hương Y nằm trên giường, mi mắt khẽ run lên, chậm rãi tỉnh lại, cảnh sắc bày biện trong phòng dần dần rõ ràng. Trên tường treo bức tranh bằng lụa tinh mĩ tuyệt luân, cái bàn gương sáng ngời như mới, mùi thơm ngào ngạt thấm vào ruột gan.
25 Trên người Bắc Đường Húc Phong vẫn như trước mặc cẩm phục, đội mão vàng, ống tay áo hoàng bào thêu hình rồng rầm rĩ, ánh mắt tuấn lãng như trước, đôi mắt lóe tia tối tăm.
26 "Thần thiếp nghe không hiểu Hoàng thượng đang nói cái gì?" – Tần Hương Y giật mình, dần dần thu lại thần sắc sợ hãi, nàng vẫn bình tĩnh như nước, không hề sợ hãi nữa, chưa tới phút cuối nàng quyết không nhận thuaBắc Đường Húc Phong lắc đầu cười một tiếng, đôi môi đỏ mọng tinh mỹ hơi hơi cong lên, hiện ra một tia cười gian, từ ống tay áo hoàng bào móc ra một bao gấm thêu tinh sảo, "Miệng hoàng hậu thật cứng! Trẫm sớm đã biết.
27 Tần Hương Y không thể chịu đựng khuất nhục như thế nữa, phản kháng xuất phát từ bản năng, cánh tay mảnh khảnh vung lên, dùng chân khí đánh ra Bắc Đường Húc Phong.
28 Tần Hương Y đã sớm thích ứng với tâm tính bất định của Bắc Đường Húc Phong, hoàng đế thường đa nghi, nẳng chẳng lẽ không biết sao?Nhưng kỳ quái, bàn tay của Bắc Đường Húc Phong trên cổ Tần Hương Y đột nhiên dừng lại, tay gắt gao nắm cổ nàng buông ra, tự nhiên bàn tay ôm lấy, giữ nàng sát lại, sau đó từ chỗ ngồi ôm lấy nàng đi về phượng giường điêu khắc tinh mỹ.
29 Chân khí hừng hực, một hàng mồ hôi nóng từ trên gương mặt Bắc Đường Húc Phong hạ xuống, hợp thành một dòng suối nhỏ chảy từng giọt trên tấm trải giường hoa lệ, vùng trên lông mày của hắn anh khí bức người, chăm chú nhíu chặt, hình dạng cực kỳ thống khổ.
30 "Nương nương, người làm sao vậy?" Bên tai truyền đến thanh âm của Lệ Hưu, nàng rất khẩn trương nhìn Tần Hương Y loạng choạng té xỉu trên giường. Nữ tử mỹ lệ cật lực mở hai tròng mắt, miễn cưỡng mới nhìn rõ vẻ mặt sốt ruột của Lệ Hưu, nàng chỉ là vô lực lắc đầu, sắc mặt tái nhợt cứ như giấy dầu.
31 Thanh âm hạ xuống, bóng dáng cao kia cũng yếu ớt mà đến, áo dài màu trắng xám tôn lên đôi tròng mắt rực rỡ như sao của hắn, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra vài phần ôn hoà nhàn nhạt, thấy hắn, làm cho người ta nghĩ đến ánh nắng ấm áp ngày xuân, cử chỉ nho nhã phiêu dật, giống thần tiên ngoài nhân thế, là Tần Tiêu, bên hông mang theo một cây sáo trúc màu xanh nạm nhiều viên ngọc trắng.
32 Đôi tròng mắt sâu thẳm của Bắc Đường Húc Phong hơi chợt lóe, trong con ngươi kiên định như băng luôn lộ ra một cỗ đại khí và cơ trí, hắn đã định trước là bất phàm, ánh mắt giống như băng kiếm chăm chú nhìn vào trên người Tần Tiêu, sợ run nửa khắc, môi bỗng chốc mở ra, "Trẫm đã quên, hoàng hậu là người trong tộc của Tần nhạc sĩ.
33 Tần Hương Y bỗng chốc kéo một cái, ôm chặt cái chăn phủ gấm trên người, một đôi mắt như nước thẳng tắp nhìn chằm chằm tấm màn vàng bị xốc lên, thật là hắn! Một thân áo ngủ màu trắng trên người, nhẹ nhàng bay lả tả, mái tóc dài đen thùi rơi lả tả, bay tới trước ngực, giống một công tử văn nhã.
34 Gương mặt Bắc Đường Húc Phong hơi hơi căng ra, đôi mắt tối tăm nhàn nhạt quét về phía Liễu Yến Yến, vẻ mặt hồ nghi, hỏi: "Hiền phi có tội gì?"Trong lòng Tần Hương Y không khỏi vô cùng kinh ngạc, nhịn không được nhìn Liễu Yến Yến thêm vài cái, vẻ mặt đạm bạc, tựa như một đoá hoa sen thoát tục trong nước, lúc này, nàng yếu đuối quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo, tay nhỏ bé vững vàng cầm lấy chiếc khăn màu trắng, nắm thành đoàn, da thịt trên mặt trong suốt như tuyết, hai hàng lệ chậm rãi lướt qua, thực sự là một đoá hoa lê mang mưa xuân, khiến người thương tiếc.
35 "Hoàng hậu than cái gì?" Bắc Đường Húc Phong giấu đi phần ngưng trọng vừa nổi lên, phát tay áo thong thả bước về phía chỗ ngồi của Tần Hương Y, cúi người sát lại, bộ ngưc5 rộng rãi của hắn bao trùm lưng nàng, ngữ khí cực kỳ mềm nóng.
36 Đao kiếm giao nhau, một trận thanh âm chiến đấu vang lên. Lông mày của Bắc Đường Húc Phong hơi nhíu lại, xốc lên màn cửa sổ xe, liếc mắt tình hình bên ngoài, tên thị vệ kia đang đọ sức với bốn gã thích khách.
37 Cảm giác một bàn tay to vốn ấm áp kéo qua thắt lưng, tựa như một dòng điện chảy qua, cả người Tần Hương Y run lên, không tự chủ được hướng bên cạnh dịch hai bước.
38 Trong chính điện, Tần Tiêu chắp tay mà đứng, một mạt ảnh dài xám trắng bồng bềnh, tựa như thoát tục. Tần Hương Y được Lệ Hưu dìu đỡ, bước đi thong thả mà đến, nàng cao quý như trước, mỹ luân mỹ hoán, không mất dung nhan khuynh quốc, sau khi tô môi, tha càng thêm mê người.
39 Cả người Tần Hương Y run lên, đôi chân mảnh khảnh như hoa sen đột nhiên đình chỉ, mạnh quay đầu lại, hai tròng mắt long lanh trong suốt nhộn nhạo nổi gợn sóng, môi ngập ngừng động hai cái, muốn nói xong lời.
40 "Người a!" Bắc Đường Húc Vinh té trên mặt đất, hự một tiếng, hung hăng liếc mắt Nguyên Tinh, sau đó chậm rãi giơ tay lên, nhìn thoáng qua máu tanh đầy tay, lông mày nhất thời nhíu chặt lại.