21 Hứa Hạo Nhiên đã thức dậy khi sắc trời còn chưa rõ, đầu tiên là cùng Trung bá giao thủ một phen, lại luyện thêm một bộ thương pháp, đầu đổ đầy mồ hôi mới đi tắm và thay đổi quần áo, vừa mới đi ra cửa phòng, chỉ thấy cha hắn trầm tư chắp tay sau lưng ở trong sân đi qua đi lại.
22 Nhìn Sở Khả còn mơ mơ màng màng ngủ trong ngực mình , Hứa Hạo Nhiên do dự.
Hắn do dự mà……
Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, chính là…… Sở Khả còn nhỏ mà ? Nàng cùng Vị Vị lớn bằng nhau , chỉ đều mới mười tuổi, chỉ Vị Vị cao hơn nàng một cái đầu …… A, đúng rồi, nương từng nói qua, nữ hài so với nam hài thì lớn chậm hơn …… Khụ khụ…… Cho nên, ôm như vậy, cũng không tính là …… Đúng không?
Nhưng —
Trước kia, Sở Khả từng nói sẽ giá thú ( lấy vợ lấy chồng ) gì đó linh tinh ! Nếu Sở Khả tỉnh lại, phát hiện tình trạng như vậy…… Sở Khả dường như cũng không hiểu rõ chuyện tình lắm , sẽ không nói thêm cái gì mà giá thú linh tinh nữa chứ ?
Vì thế, hắn rối rắm !
Nhưng, rối rắm một hồi, khi tầm mắt thoáng nhìn một vết máu nơi khóe miệng Sở Khả , tâm Hứa Hạo Nhiên trầm xuống, không khỏi ngẩng đầu nhìn hướng mấy con thỏ khô quắt bị cắn đứt cổ cách đó không xa……
Tay ôm Sở Khả lại tăng vài phần!
Cúi đầu, nhìn về phía Sở Khả, thấy khóe mắt Sở Khả còn vương một giọt lệ, Hứa Hạo Nhiên giật mình, trong đầu , nháy mắt hiện lên lời nói của Mặc Tam:
“Bởi vì lúc nàng mới hấp huyết, luôn luôn khóc, vừa khóc vừa gọi ‘Đại ca ca’, ta nghĩ, tốt nhất để ngươi biết nàng đang hấp huyết, như vậy, ngươi sẽ không lại xuất hiện nữa , nói không chừng lần hấp huyết sau nàng sẽ không khóc nữa.
23 Rốt cuộc Hứa Hạo Nhiên cũng cõng được Sở Khả tới Ngọc Hoa tự, vào Ngọc Hoa tự, đem Sở Khả cõng tới phòng nàng , thật cẩn thận đem Sở Khả buông, lại giúp nàng nằm xuống.
24 Ngày hôm đó, Tuệ Viễn nhíu mày nhìn Cảnh Vũ vương gia ngồi ở đối diện mình, trầm mặc một hồi vẫn chậm rãi thở dài nói “Vương gia nếu đã có ý như thế, như vậy Tuệ Viễn cũng chỉ hảo đáp ứng mà thôi.
25 Giật mình kinh ngạc qua đi , Mặc Tam chỉ ừ một tiếng, liền tiếp tục trầm mặc quay đầu nhìn chằm chằm thảo dược kia lay động trong gió.
Chỉ là trong lòng không cho là đúng , Tuệ Viễn sợ sẽ không truyền thụ cho mình cái gì đi ?
Mà, Mặc Tam vẫn nhớ rõ kiến thức kiếp trước nên cũng không để ý Tuệ Viễn có dạy mình hay không.
26 Hứa Chính Nhất bước vào thư phòng, chỉ thấy Phương Tung cau mày , vẻ mặt bực bội đi qua đi lại.
Hứa Chính Nhất sửng sốt , đây chính là chuyện hiếm lạ nha , Phương Tung, đại ca hắn thế nhưng cũng có thời điểm không bình tĩnh như thế ?
Liền cười hắc hắc, trêu ghẹo nói “Yêu! Đại ca, là tẩu tử gởi thư hưu phu ?”
Phương Tung dừng bước chân, hai hàng lông mày nhíu chặt, trầm giọng nói “Ít ngày nữa ta quay về kinh!”
Hứa Chính Nhất ngẩn ngơ ngốc, sao lại thế này?
Đại ca hắn không phải hướng về phía tam hoàng tử kia mà tới sao? Sao nhanh như vậy đã trở về?
Liền nghi hoặc hỏi “Đại ca, là phát sinh chuyện gì sao ?”
Chẳng lẽ là lão nhân ngoan cố trong kinh thành kia xảy ra chuyện gì?!
Thần sắc không khỏi nhất chỉnh, có chút khẩn trương nhìn Phương Tung.
27 Ngày hôm đó, khi trời còn chưa sáng hắn , Hứa Vị đã thức dậy , mặc quần áo, sơ tẩy một phen sau, liền hướng trù phòng, chuẩn bị làm vài cái bánh bao hay bánh nướng để cấp Mặc Tam ăn.
28 Cuối cùng khi Hứa Vị hỏi nửa ngày, Mặc Tam vẫn là bốn chữ –“ Vòng tay của ta ”……
Cuối cùng Hứa Vị đành phải buông tha cho, loại này không phải ngọc, không phải vàng bạc, không phải mã não phỉ thúy , cảm giác hình như là còn sống…… Thật sự là kỳ quái…… Hứa Vị sờ sờ cổ tay của mình , trong lòng cảm thấy rất tân kỳ.
29 Hứa Chính Nhất ngồi xuống bàn, tư thế rất không văn nhã, nhìn chằm chằm thiếu niên chân tay luống cuống trước mắt, cười hắc hắc, thấp giọng hỏi “Tiểu tử! Ngươi nói sáng sớm ngươi đã chạy đi đánh thỏ để nướng , còn trộm uống rượu, gió thu lành lạnh thế này , ngươi cũng không ngại tiêu chảy sao ?”
Sắc mặt của thiếu niên nhất thời trắng nhợt, lập tức sầu mi khổ kiểm cúi đầu, vừa mới chạy đi chạy lại nhà xí ba lần ở trước mặt ngài đó thôi a!
Chân hắn hiện tại đều nhuyễn phát run !
Hứa Chính Nhất vừa thấy thiếu niên gục đầu ủ rũ , cười, cũng không truy vấn thiếu niên rốt cuộc từ đâu đến , có mục đích gì, chỉ vỗ vỗ bả vai thiếu niên, cười thần bí “Tiểu tử, thỏ ở sau núi đều có chủ hết đó nga , lần sau, nếu ngươi muốn giải thèm, có thể đi tìm trù phòng đại thẩm, trù nghệ của bà ấy nổi danh ở Thanh Dương chúng ta a!”
Dứt lời, Hứa Chính Nhất liền quay đầu, biếng nhác tiêu sái đi ra ngoài.
30 Hứa Vị một bên trở đồ ăn trong nồi , một bên bỏ thêm điểm gia vị cho nồi cách thủy bên cạnh.
Nhìn đồ ăn đã chín tới , Hứa Vị liền gắp ra bỏ lên đĩa.
31 Kim Đại Vĩ cùng Tống Thần Nguyệt đang ghé sát vào cửa đều chấn động, lập tức liếc nhau, đều nín thở cố nghe cho hết.
Phía sau , Mặc Tam hơi hơi hí mắt, mặc dù cách khá xa, nhưng động tĩnh bên ngoài hắn vẫn nghe được.
32 Ở trong phòng khác , Tuệ Khả bán nằm ở trên giường , nhìn Hứa Hạo Nhiên nằm ở bên người mình đang nhíu chặt mày, nhịn không được thấp giọng mở miệng nói “Đại ca ca, ngươi đừng lo lắng…… Người kia đối bá phụ không có ác ý ……”
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, lập tức thấp hỏi “Sao ngươi lại biết?”
Tuệ Khả nhất thời lộp bộp, không khỏi có chút bối rối, hắn làm sao mà biết được? Đương nhiên là bởi vì hắn dùng năng lực bản thân , hắn nghe tâm thanh của Trương Minh Thụy……
“Cái kia, cái kia……” Ta chính là biết a.
33 Dưới ánh hoàng hôn , Đại Ngọc sơn như được bao phủ bởi một tầng voan mỏng vàng nhạt , gió thu tháng tám rất mát lành, chỉ cần gió hiu hiu thổi thôi cũng đủ khiến lá cây xào xạc.
34 Vào thư phòng, Hứa Chính Nhất tùy tay nhặt lên một quyển sách trên bàn đưa cho Kim Đại Vĩ.
Kim Đại Vĩ có chút luống cuống tay chân tiếp nhận.
“Đây là thứ khi ta nhàm chán mà viết ra , ngươi cầm xem đi , khi nào xem hiểu được thì lại đến tìm ta.
35 Sau buổi sáng biết được thân phận của Mặc Tam sau , Hứa Vị nói được thì làm được, không có nấu cơm cho Mặc Tam, vì thế…… Điểm tâm không được ăn, Mặc Tam cũng không ăn, lúc hoàng hôn lại trơ mắt nhìn Tiểu Bạch hoan hô đảo quanh Hứa Vị, sau khi Hứa Vị bưng tới chân gà thì chạy tới trước mặt Mặc Tam, bẹp bẹp ăn chân gà……
Một con lang thôi mà cũng học đòi ăn cơm giống người ?
Mặc Tam hí mắt nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, ánh mắt lạnh buốt làm cho Tiểu Bạch đánh cái rùng mình, sưu một cái liền nâng lên hai móng vuốt bắt lấy chân gà , trốn ra phía sau Hứa Vị.
36 “Như vậy, tam hoàng tử, ngài kêu tại hạ đến rốt cuộc là……” Mộc Vân Hi hỏi, liếm liếm môi dưới, trong mắt xẹt qua yêu dị quang mang “Chính là muốn cho tại hạ giết người?”
“Nữ nhi của Cảnh Vũ vương gia, Sở Khả quận chúa, là một yêu vật, cái này, ngươi cũng biết chứ ?” Mặc Tam đạm mạc hỏi, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt lóe ra yêu dị quang mang hồng sắc của Mộc Vân Hi.
37 Dưới đất đều là những tảng đá màu đỏ sậm , xương cốt rải rác còn dính chút huyết nhục, xương khô đầu người tràn ngập , trong không khí đầy mùi tanh hôi ghê tởm làm cho người ta muốn nôn mửa, một tiểu hài tử ngồi xổm trên mặt đất, hình như đang cắn miếng gì đó, hài tử rất là hung ác tàn nhẫn nhưng nhìn qua rất nhỏ, quần áo trên người rách bươm , quần áo trên lưng rách một mảng lớn lộ ra một dấu hiệu màu đen hết sức bắt mắt, hắn chậm rãi đi qua , trong lòng loáng thoáng có thể khẳng định, có lẽ là Tiểu Mặc ?
Sau đó, hắn thấy, tiểu hài tử quay đầu, khuôn mặt thực tinh xảo nhưng bên miệng lại cắn một khối huyết nhục, trên tay là một nửa cánh tay đang bị gặm dở —
“A –”
Hứa Vị kêu lên sợ hãi, trên trán đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, kinh hồn chưa định.
38 Nhìn Hứa Vị cau mày nặng nề ngủ nằm ở trên giường, vì mệt mà ngủ quá sâu sao ? Mặc Tam cau mày, hai ngày nay, buổi tối Vị Vị luôn gặp ác mộng, ban ngày cũng thực không có tinh thần, loại tình huống này…… Không quá thích hợp!
Cẩn thận hồi tưởng lại nhiều ngày trước , Mặc Tam giận tái mặt, là Mộc Vân Hi sao?!
Đúng là hôm trước, sau khi Mộc Vân Hi nói chuyện cùng Vị Vị , Vị Vị mới bắt đầu không ngừng gặp ác mộng vào buổi tối !
Tuy rằng không biết rốt cuộc lão yêu vật Mộc Vân Hi kia động tay chân gì, nhưng hiện tại, tuyệt đối không thể làm cho Vị Vị ngủ tiếp! Không kịp nghĩ nhiều, Mặc Tam lay lay Hứa Vị “Vị Vị, tỉnh tỉnh! Đừng ngủ!”
Nhưng Hứa Vị chỉ hơi hơi giật mình, vẫn không động mà mày lại nhăn hơn , vẻ mặt rất thống khổ, thanh âm nói mê trầm thấp đứt quãng “Tiểu Mặc, Tiểu Mặc, cẩn thận! Quỷ thi! Ở phía sau ngươi ! Tiểu Mặc……”
Quỷ thi?!
Đồng tử của Mặc Tam co rút lại, Vị Vị sao lại biết quỷ thi ?!
Trên mặt phát run , Mặc Tam đem Hứa Vị kéo lên , ôm Hứa Vị đứng dậy, cúi đầu nhìn nhìn Hứa Vị bất giác đã hãm sâu vào ảo cảnh trong mơ , cắn môi , ôm Hứa Vị hướng ra phía ngoài đi đến , hiện tại, phải đi tìm Tuệ Viễn!
Thật cẩn thận ôm lấy , Mặc Tam nghe Hứa Vị không ngừng nói mê:
“Tiểu Mặc…… Ta ở đây , Tiểu Mặc…… Ngươi sẽ không chỉ có một người , Tiểu Mặc…… Nguy hiểm! Nguy hiểm! Tiểu Mặc!……”
Mặc Tam cúi đầu nhìn Vị Vị, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
39 Mặc Tam đuổi theo thân ảnh bay vút ra của Mộc Vân Hi, thân ảnh Mộc Vân Hi như ma quỷ , lúc ẩn lúc hiện, Mặc Tam gắt gao nhìn chằm chằm, mà thân ảnh quỷ mị đằng trước sau khi vòng vo vài cái , rất nhanh liền dừng lại.
40 Cho đến khi nhìn không thấy bóng xe ngựa , Hứa Chính Nhất mới thu hồi tầm mắt, gục đầu xuống.
Trong tay siết chặt một phong thư.
“Lão gia?” Phía sau , Tống Chân lo lắng nhẹ giọng gọi.