141 Editor: ViVu
Diệu Tinh nằm trên giường, nhìn chiếc roi trong tay của Đường Cát Nguyên, cô vô thức nhắm mắt lại, hai vết roi trên tay vẫn đang đau đớn, giờ phút này, ngay cả thở cô cũng không dám, Tiêu Lăng Phong, nếu như hôm nay tôi còn sống mà ra khỏi đây, thì… Tôi bảo đảm, người phải chết, chính là anh…
Diệu Tinh nhắm chặt mắt, chờ đợi chiếc roi rơi xuống.
142
143 Trong căn biệt thự sang trọng, đèn đuốc sáng trưng. Vài bác sĩ mặc áo blosue trắng cẩn thận đi tới đi lui, lúc đi ngang qua cửa sổ, đều tự ý thức được phải bước thật khẽ.
144
145 Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình nước mắt rơi đầy mặt, trái tim chợt khẽ co rút lại.
“Tại sao em lại biến thành như vậy?” Tiêu Lăng Phong đau lòng hỏi.
146
147 Tiêu Lăng Phong đứng bên ngoài phòng bệnh, lưỡng lự thật lâu, cũng không có dũng khí bước vào cánh cữa kia… Tay nâng lên rồi lại để xuống, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng vẫn gõ nhẹ cửa một cái, sau đó đẩy cửa đi vào.
148
149 “Hợp đồng?” Trái tim Diệu Tinh nhói đau. “Nếu như anh nói hợp đồng, đã hại chết Mộ Thần thì… Tiêu Lăng Phong, có phải chờ tôi cũng chết đi thì cái hợp đồng của anh mới ngưng hẳn?”
Alex đứng bên cạnh, anh nghe không hiểu Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong đang nói gì.
150
151 Tiêu Lăng Phong nhìn dáng vẻ vô lực khóc nức nở của Đường Nhã Đình, ruột gan xoắn chặt vào nhau.
“Lăng Phong… Cầu xin anh!” Đường Nhã Đình run rẩy khóc, lúc này, cô đã nói không ra lời, chỉ có thể nắm chặt không buông vạt áo của Tiêu Lăng Phong.
152
153 Đường Nhã Đình khiếp sợ nhìn Tiêu Lăng Phong, anh ấy nói, anh ấy nói cái gì? Đứa bé bốn tháng. Làm sao anh ấy biết đứa bé sảy mất là bốn tháng. Trong nháy mắt, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
154
155 Tiêu Lăng Phong lái xe giống như phát điên, lao nhanh trên đường, anh đã suýt đâm vào xe phía trước vài lần.
“Đứa bé bốn tháng. ” Mấy từ đó quẩn quanh mãi trong đầu, không cách nào xua đi được, lúc này, đầu óc anh đã vô cùng hỗn loạn.
156
157 Lúc Tiêu Lăng Phong tỉnh lại, trong phòng bệnh tối đen như mực, cổ họng anh như muốn bốc khối, nhưng lại không có hơi sức đứng dậy, cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chưa bao giờ anh có cảm giác thê lương đang bủa vây anh như thế này.
158
159 Đường Nhã Đình lảo đảo nghiêng ngã lao ra khỏi xe, trên người cô vẫn còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, vì quá mức kích động mà hôm qua cô đã ngất xỉu trong phòng bệnh.
160