Nghe thấy tiếng của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh quay mặt sang, nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Lăng Phong, cô run rẩyhết cả người.
"Lăng Phong, chuyện không phải là như vậy." Cô tiến lên."Không phải anh đã từng nói rằng, anh tin tưởng ở em hay sao!"
Trái tim của Tiêu Lăng Phong run rẩy, đúng vậy, anh cần phải tin tưởng Diệu Tinh.
"Sự thật cũng đặt ở ngay trước mắt. Diệu Tinh, em vẫn còn nói là không phải, Dieenndkdan/leeequhydonnn, như vậy là có ý tứ gì đây, hả?" Mộ Sở cười khẽ, phần kết quả này hoàn toàn ngoài đối với những dự liệu của anh.
"Nhất định là anh!" Diệu Tinh nhìn chằm chằm vào Mộ Sở. "Chính anh là người đã động tay chân vào tờ kết quả kia, nhất định là như vậy!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu.
"Tại sao anh lại phải táy máy tay chân vào tờ kết quả kia chứ?" Mộ Sở lau nước mắt trên mặt Diệu Tinh.
"Anh đừng có đụng vào tôi!" Diệu Tinh ra sức hất tay của Mộ Sở ra."Mộ Sở, tại sao anh nhất định phải làm như vậy, anh nhất định cứ phải phá hủy tôi cho bằng được thì anh mới vui vẻ có phải không?!"
Mộ Sở bị lời nói của Diệu Tinh chọc giận."Sao vậy? Em cứ phải chán ghét tôi như vậy hay sao? Mang thai con của tôi rồi, sao em vẫn còn ác tâm như vậy?" Mộ Sở hầm hừ, ánh mắt cũng trở thành màu đỏ, "Nhưng cho dù làm thế nào, Trình Diệu Tinh, cho dù em không chịu thừa nhận, em không muốn nhận cũng không có cách nào khác đâu!
Tính toán, em cũng đã mang thai đứa con của tôi lớn đến như vậy rồi, em hãy ngoan ngoãn chờ đợi đứa con này ra đời đi!" ."Anh là đồ khốn kiếp!" Diệu Tinh gầm lên."Đứa bé này không phải là của anh ta, không phải như vậy!" Diệu Tinh lắc đầu bất lực nhìn Tiêu Lăng Phong:"Lăng Phong, nhất định là bọn họ đã động tay chân vào đó… Anh phải tin tưởng em, đây thật sự là con của anh." Cô khóc, thân thể có chút phát run rẩy.
Trái tim của Tiêu Lăng Phong bị nhiều hướng suy nghĩ khác nhau xé rách. Trong lòng anh như có một giọng nói vang lên “phải tin tưởng Diệu Tinh”. Nhưng ngay lập tức, có một giọng nói khác lại vọng tới bác bỏ, kết quả kiểm tra kia sẽ không gạt người đâu.
"Lăng Phong?" Thấy Tiêu Lăng Phong không lên tiếng, trong lòng Diệu Tinh cũng bất an. Anh như vậy là có ý gìđây, do dự?"Tin tưởng em…" Tay của cô nắm chặt lấy tay của Tiêu Lăng Phong.
“…” Trái tim của Tiêu Lăng Phong như bị vò xé, vo tròn lại thành một cục.
"Lăng Phong, đã sống với nhau lâu như vậy rồi, chẳng lẽ anh còn chưa hiểu em hay sao?" Diệu Tinh vẫn cố gắng giải thích cho anh như cũ."Hãy tin tưởng em, Lăng Phong. . ."
Mộ Sở đứng ở một bên, nhìn Diệu Tinh đang gần như hèn mọn cầu xin sự tin tưởng, anh ta cảm thấy một màn này cực kỳ giễu cợt. Một người không thể hoàn toàn tin tưởng vào con người cô như vậy, liệu có cái gì đáng giá để cô cứ khăng khăng một mực đi theo như vậy chứ!
Ông cụ Mộ chậm rãi đi lên phía trước, ông nhìn bộ dạng Diệu Tinh than thở khóc lóc, khẽ cười lên một tiếng.
"Cô đã mang trong bụng cốt nhục của nhà họ Mộ chúng tôi, vậy nên hiện tại tôi bỏ qua cho cô, về phần chuyện tình giữa ba người như vậy, cô hãy tự mình mà đi giải quyết đi!" Ông cụ Mộ nói xong xoay người đi.
"Ông hãy giết tôi đi!" Diệu Tinh thét lên, cổ họng đã trở nên khàn khàn."Tôi cũng đã nói tất cả rồi, đứa bé này và Mộ Sở không có liên quan gì hết, không có liên quan gì hết!”
"Nhưng kết quả trên tờ kiểm tra xét nghiệm kia sẽ không gạt người." Ông cụ Mộ lắc đầu một cái. Sau đó nhìn về phía mình đứa cháu nội của mình: "Tại sao ta lại có thể có một đứa cháu như anh vậy chứ? Anh vậy mà có thể nhìn người phụ nữ của mình mang thai đứa con của người khác ở trong bụng hay sao?"
Nghe những lời này, Diệu Tinh cảm thấy cả bầu trời như muốn sụp đổ xuống. Cô từ từ ngồi sụp xuống dưới đất. Cô không biết phải giải thích như thế nào mới tốt. Nhìn Tiêu Lăng Phong không bày ra một biểu cảm gì, thần kinh của cô lại càng bị hành hạ.
"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại không tin em?" Diệu Tinh u oán hỏi."Vừa mới rồi anh còn nói anh