1 Chương 1 SAN FRANSISCO, tháng 7, 1990 - Hunter Kat. - Có. - Taft Betty Lou. - Có tôi. - Taylor Paige. - Có. Họ là toàn bộ số phụ nữ ít ỏi giữa đám đông bác sĩ nội trú năm đầu tiên vừa đến tập trung tại giảng đường rộng lớn và xám xịt của bệnh viện Embarcadero Country này.
2 Chương 2 Vào lúc 5 giờ 30 sáng, khi đám nội trú mới còn đang điểm danh, nhân viên bệnh viện đã đứng xung quanh để hướng dẫn những việc khác nhau cho họ.
3 Chương 3 Kết thúc chuyến tua buổi chiều, đám nội trú mới nhập bệnh viện tụ tập trong gian sảnh nhỏ ở tầng trên. Trong phòng có tám cái bàn, một tivi đen trắng cổ lỗ và hai cái quạt xua đều ra khắp phòng mùi bánh san-đuých và cà phê.
4 Chương 4 Sáng thứ hai, ba biểu đồ bệnh án của Paige biến mất. Cô liền bị khiển trách. Thứ tư, Paige bị đánh thức lúc 4 giờ sáng trong phòng trực cấp cứu.
5 Chương 5 Mấy tháng sau đó, Paige hoạ hoằn mới gặp được Kat và Honey. Họ ăn bữa sáng vội vàng trong căng tin và thỉnh thoảng lướt qua nhau trong các hành lang bệnh viện.
6 Chương 6 Phía bên kia thành phố, phóng viên báo chí và tivi đang đứng trực đầy đường chờ Lou Dinetto khi gã ra khỏi phòng xử án, mỉm cười vây vây, kiểu chào của hoàng tộc với đám dân đen.
7 Chương 7 Bệnh viện được các y tá điều hành. Margaret Spencer, y tá trưởng, đã làm việc ở Embarcadero hơn hai mươi năm, và bà biết tất cả các xác chết được chôn ở đâu, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
8 Chương 8 - Không may cho Honey Taft đã sinh vào một gia đình quá thành đạt. Ông bố đẹp trai của cô là người sáng lập và chủ tịch một hãng máy tính lớn ở Memphis Tennessee, bà mẹ duyên dáng là nhà di truyền học, và hai chị gái sinh đôi của cô cũng quyến rũ, thông minh và đầy tham vọng như cha mẹ họ.
9 Chương 9 Thế giới đã mất hết ý nghĩa đối với Paige. Không có đầu và không có cuối, ngày và đêm chảy vào nhau theo một nhịp điệu vô tận. Bệnh viện đã trở thành toàn bộ cuộc sống của cô.
10 Chương 10 Seymour Wilson, chủ nhiệm khoa nội của bệnh viện Embarcadero Country là con người bất lực trước công việc vô biên. Có quá nhiều bệnh nhân, lại quá ít y bác sĩ, và quá ít thời gian trong một ngày.
11 Chương 11 Kat bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. - Chị Kat, Mike đây. - Cô nhỏm dậy, tim bỗng đập thình thịch. - Mike, em có làm sao không? - Cô nghe tiếng cậu em cười.
12 Chương 12 Sang năm nội trú thứ tư, Paige đã phụ mổ cho hàng trăm ca. Những ca mổ dường như gắn liền với cô trở nên một phần không tách rời của cô. Cô đã thành thạo những thủ tục phẫu thuật tiết niệu, gan, thận cùng những tiểu phẫu khác và thú vị nhất vẫn là phẫu thuật tim.
13 Chương 13 Tất cả các bệnh viện dường như đều không tránh khỏi bị ăn trộm thuốc. Theo luật, mỗi lần thuốc gây mê được lấy đi khỏi tủ thuốc đều phải kèm theo chữ ký, nhưng dù sự kiểm soát có nghiêm ngặt đến đâu, dân nghiện ma tuý hầu như bao giờ cũng vượt qua trót lọt.
14 Chương 14 Một giao nữa nữa lại trôi đi. Paige, Kat và Honey đều đón năm 1994 tại bệnh viện. Dường như với họ cuộc sống không có gì thay đổi ngoại trừ tên của các bệnh nhân.
15 Chương 15 Paige vẫn phải đi tua sáng với "Hung thần", tên cô thầm gán cho bác sĩ Barker. Cô đã phụ mổ cho ông ba lần, và dù có mặc cảm thù ghét, cô vẫn không thể không thán phục trước tài năng kỳ lạ của ông ta.
16 Chương 16 Jason Curtis không thể quên được Paige Taylor. Anh gọi điện cho thư ký của Ben Wallace. - Xin chào! Jason Curtis đây. Tôi cần số điện thoại nhà riêng của bác sĩ Paige Taylor.
17 Chương 17 Chắc là do thời tiết, Paige chán chường nghĩ. Ngoài trời lạnh lẽo, thê lương, mưa giăng xám xịt làm tinh thần bải hoải. Ngày làm việc của cô bắt đầu từ sáu giờ sáng, hết chuyện nọ đến chuyện kia.
18 Chương 18 Đó là một trong những ngày tươi sáng của San Francisco, khi trong không gian phảng phất những mùi vị kỳ diệu. Trận gió đêm đã dọn hết mây mù cho một sáng chủ nhật nắng vàng khô ráo.
19 Chương 19 Honey hạnh phúc hơn bao giờ hết trong đời. Cô đã có được quan hệ thân tình với bệnh nhân, như một vài bác sĩ khác. Cô thành thực quan tâm đến họ.
20 Chương 20 - Bệnh tả? - Benjamin Wallace rít lên. - Anh đang bảo với tôi rằng bệnh viện này có người bị bệnh tả? - Tôi e rằng đúng vậy. - Anh có hoàn toàn chắc chắn không? - Không còn nghi ngờ gì nữa.