1 THỜI HIỆN TẠI:Dòng họ Montrose:• Gwendolyn Shepherd: học sinh lớp 10, một ngày đẹp trời bỗng phát hiện ra mình có khả năng vượt thời gian. • Grace Shepherd: mẹ Gwendolyn.
2 Công viên Hyde, London 8 tháng Tư năm 1912 Anh ngó nghiêng nhìn quanh khi cô ngồi thụp xuống và òa khóc. Đúng như anh nghĩ, công viên giờ này vắng ngắt.
3 Leslie gọi nhà tôi là “tòa lâu đài tôn nghiêm” vì vô số các phòng, tranh, tường khảm gỗ và đồ cổ. Nó cho rằng sau mỗi bức tường đều có một đường bí mật, trong mỗi hộc tủ đều có ít nhất một ngăn bí mật.
4 Khi đã nhìn rõ được mọi vật trở lại, tôi thấy một chiếc ô tô cổ đang rẽ từ góc phố vào, còn mình thì quỳ trên lối đi bộ, run rẩy kinh hoàng. Con phố này có gì đó khang khác.
5 Bà Maddy ngồi cứng đờ trên ghế một cách kỳ dị, mắt trừng trừng nhìn vô định, tay quặp vào thanh tựa. Mặt bà tái nhợt. “Bà Maddy? Ôi, mẹ ơi, bà bị đột quỵ à? Bà Maddy! Bà có nghe thấy cháu nói gì không? Bà Maddy!” Tôi định nắm lấy tay bà nhưng mẹ ngăn lại.
6 “Trông cậu cực kỳ xuống mã,” Leslie nói trong giờ giải lao trên sân trường. “Tớ cũng cảm thấy quá tệ. ” Leslie khẽ vuốt tay tôi. “Nhưng quầng thâm dưới mắt trông hợp với cậu,” nó cố động viên.
7 Không. Đó không thể là tôi. Tôi đã hôn con trai bao giờ đâu. Thực ra thì hầu như chưa bao giờ. Và cũng không hôn kiểu ấy. Hè năm ngoái tôi từng hẹn hò đúng hai tuần nửa ngày với tên Mortimer lớp trên.
8 Mẹ con tôi được dẫn lên cầu thang, đi dọc một hành lang dài với nhiều khúc ngoặt gấp, thỉnh thoảng còn lên hoặc xuống vài bậc. Khung cảnh bên ngoài mấy ô cửa sổ mà chúng tôi đi qua mỗi lúc một khác: lúc thì trông ra một khu vườn lớn, khi lại đối diện với một ngôi nhà hoặc trong một khoảng sân khác.
9 Tôi ngã phịch xuống nền đá lạnh, tay vẫn cầm miếng bánh quy, hay ít ra cũng có cảm giác đó là miếng bánh quy. Xung quanh tối như mực, đen hơn cả mực. thay vì đờ ra vì kinh hoàng, thật kỳ lạ, tôi không thấy sợ hãi chút nào.
10 Mẹ ôm chầm lấy tôi cứ như tôi đã mất tích ít nhất ba năm. Tôi phải cam đoan cả ngàn lần rằng không có chuyện gì xảy ra với mình, cho đến khi mẹ ngừng hỏi.
11 "Áo choàng: nhung Venice, đệm lụa bóng; váy: vải lanh in hoa Đức, đính đăng ten kiểu Devonshire cùng áo chẽn thêu hoa lụa. " Madame Rossini thận trọng trải từng món đồ lên bàn.
12 Người mặc áo vàng tra kiếm vào bao. “Đi theo tôi. ” Tôi tò mò nhìn qua ô cửa sổ đầu tiên đi qua. Thế kỷ 18 là thế này đây. Da đầu tôi bắt đầu nhồn nhột vì hồi hộp.
13 Khi cửa khép lại sau lưng Gideon và bá tước, tôi bất giác lùi lại một bước. “Quý cô cứ ngồi tự nhiên,” huân tước chỉ tay lên một trong mấy chiếc ghế xinh xắn.
14 Tôi hạ cánh êm ái lên chính chiếc váy của mình, nhưng không sao đứng dậy nổi, chân cẳng mềm oặt như bị rút hết xương. Người tôi run lẩy bẩy, răng va cầm cập như gõ trống.
15 Giờ học trôi qua chậm đau chậm đớn, bữa trưa thì kinh khủng như mọi hôm (món pudding Yorkshire) và khi rốt cuộc được về nhà sau hai tiết Hóa buổi chiều, tôi lại có cảm giác sẵn sàng trèo lên giường ngủ.
16 Cỗ xe ngựa của Đội cận vệ chở bọn tôi từ Temple tới Belgravia, chỉ chạy dọc bờ sông Thames. Lần này tôi có thể nhận ra rất nhiều nét quen thuộc trên đường phố London.
17 Công viên Hyde, London Ngày 24 tháng Sáu năm 1912 “Chiếc ô che nắng này tiện lợi thật,” cô xoay tròn nó trên tay. “Em không hiểu vì sao chúng lại bị thanh lý.