Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi Chương 82: Muốn Cô Có Được Không?
Chương trước: Chương 81: Trời Băng Đất Tuyết Với Anh
Cúi đầu, nhìn ánh mắt Thanh Thần hoàn toàn tin cậy, Mạc Lãnh Tiêu cười.
Đôi tay ôm lấy Thanh Thần thật chặt, anh bình tĩnh lại, mặc cho hai người bay qua tảng đá lớn kia, sau khi bay cao trên không trung hai giây, cùng nhau rơi xuống trên mặt tuyết!
Một khi thân thể dính tuyết, không để ý đến đau đớn trên người, Mạc Lãnh Tiêu lập tức nắm tay Thanh Thần, nhanh chóng lôi kéo cô nấp vào dưới tảng đá lớn!
Mà trận tuyết kia như sóng ddien cuồng, cũng ở thời khắc đó, ùn ùn kéo đến che xuống. . . . . .
Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn
———— tuyến phân cách cô nàng mèo————
Bởi vì có tảng đá lớn trợ giúp, Mạc Lãnh Tiêu và Mộ Thanh Thần không bị hoàn toàn chôn vào trong tuyết, mà là ở một cái nho nhỏ, trong không gian tối đen.
Sau khi đợi tinh thần và trí tuệ hoàn toàn khôi phục, Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo ở cánh tay trái, mà khí lạnh cũng bắt đầu thấm vào tứ chi do anh dựa vào tường tuyết sau lưng, anh nhăn đầu lông mày, nhìn cô gái nhỏ bé trước người: "Tiểu nha đầu, em làm sao vậy?"
"Em không sao." Thanh Thần nhịn được đau đớn trên người, ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra âm thanh: "Lãnh, vết thương của anh. . . . . ."
"Không có việc gì." Giọng nói anh lạnh lùng, đứng lên, bắt đầu dò xét bốn phía.
Thanh Thần ở đáy lòng thở dài một cái, cũng học hành động của anh, kiểm tra xung quanh vách tường tuyết, nhìn một chút có bộ phận nào tương đối mỏng hay không, có thể tạo điều kiện cho bọn họ xuyên ra.
Vậy mà lấy được đáp án lại làm kẻ khác nhụt chí, tình cảnh của bọn họ cũng không tốt, thậm chí có chút hỏng bét.
Lông mi Mạc Lãnh Tiêu trầm xuống, nhìn người phụ nữ cực kỳ yên tĩnh: "Lạnh không?"
"Không lạnh." Thanh Thần nâng lên nụ cười thoáng qua, để cho anh yên tâm.
Nhưng cô hiểu, điều này chẳng qua cũng là an ủi lời của mình thôi, ở trong động tuyết bịt kín cái này, cho dù trên người mặc quần áo nhiều hơn nữa, cũng còn còn không chống đỡ được lạnh lẽo.
๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thanh Thần cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, trên lưng truyền tới cảm giác vô cùng đông lạnh quả thật làm cô tứ chi đều muốn kết băng.
Ngay cả hàm răng của cô, cũng không chịu nổi khống chế run lên.
Vì che giấu phản ứng của mình, cô chậm rãi di chuyển thân thể, nhưng trong lúc bất chợt, cả người cô bị một tay ôm!
"Lãnh. . . . . . Anh . . . . ." Con ngươi mùa thu trừng lớn, nhìn người đàn ông đem lấy chính mình ôm vào trong ngực, không hề đứt đoạn cởi quần áo của mình, cô hoảng sợ!
Anh, anh. . . . . .
Tuyết, bị anh bá đạo kéo ra, bàn tay lại đem mục tiêu chuyển dời đến tuyết bên trong quần áo của cô. . . . . .
Thanh Thần bắt đầu dùng sức giằng co, lại vô ích: "Lãnh, đừng, đừng. . . . . ."
Ông trời, anh bị điên rồi sao? Làm sao đột nhiên, cứ như vậy?
๖ۣۜDiendan
Mạc Lãnh Tiêu không thấy kháng nghị của cô, dã man xé quần áo của cô ra, còn muốn đem nửa người trên của cô dán tới trước ngực anh, mà tay, chặt chẽ nắm eo nhỏ của cô.
"Không muốn chết ở chỗ này, liền ngoan ngoãn." Vuốt ve sau lưng của cô, trong tiếng nói của anh tràn đầy uy hiếp: "Tiểu nha đầu, tôi đối với một người con gái sắp đông thành nước đá không có hứng thú."
"Anh. . . . . ." Cảm giác một hồi ấm áp do ngực của anh truyền tới trên người mình, Thanh Thần mắt đỏ, lỗ mũi cũng chua: "Lãnh. . . . . ."
"Tại sao, tại sao muốn đối với em tốt như vậy. . . . . ." Không muốn anh nhìn thấy nước mắt trong mắt mình, cô cúi đầu, ngửi mùi vị dành riêng của anh.
Mùi vị đó, cô quen thuộc, cũng mê luyến.
"Chỗ nào tốt?" Để ý tóc của cô, trong mắt của anh thoáng qua một mảnh một cái chớp mắt chần chờ, ôm lấy tay của cô, càng dùng sức.
Sức lực này, khiến cho cô hơi đau, nhưng cô lại thích ôm như vậy: "Dù sao, thật là tốt."
"Lãnh. . . . . ." Nhẹ nhàng gọi tên của anh, ẩm ướt trong mắt cô càng ngày càng nhiều: "Em không muốn tách ra với anh, tuyệt đối không muốn."
Di●ễn đàn L●ê Quý Đ●ôn.
Nhưng mà, điều này, giống như không thể nào. Cô biết.
"Tiểu nha đầu, đừng luyến tiếc tôi." Trong mắt đen tthoáng qua một tia ánh sáng hiếm thấy, giọng của Mạc Lãnh Tiêu trầm thấp lại lạnh lùng kiêu ngạo.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, cách bọn họ không xa, tuyết lại sụp đổ một khối.
Thân thể Thanh Thần, run rẩy không ngừng .
Lông mi dài mơ hồ nhíu lại, anh đem lấy đầu cô ép vào trong ngực, thật chặt: "Đừng sợ, Tôi ở đây."
Nước mắt trong mắt, cứ như vậy rơi xuống.
Thanh Thần mím môi, tâm, bởi vì một câu nói của anh, đau.
Cô rất muốn hỏi, anh có thể ở bao lâu, nhưng mà, cô không ngốc, cô không hỏi.
"Lãnh. . . . . ." Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người, con ngươi trong suốt này chớp cũng không chớp theo dõi anh: "Anh yêu em, có được hay không?"
die»ndٿanl«equ»yd«on
Thân thể anh, hơi cứng đờ, trầm mặc chốc lát: "Nghĩ rõ ràng?"
"Nghĩ rõ ràng." Thản nhiên đối với mắt của anh, cô dùng ánh mắt đem lấy kiên định của chính mình truyền lại cho anh: "Em, sẽ không hối hận."
Đôi môi mềm non của cô, to gan hôn lên môi của anh, lạnh như băng.
Mạc Lãnh Tiêu nheo mắt lại, nhìn cô vụng về hôn mình, giơ tay lên nắm chặt đầu của cô, đôi môi nóng bỏng như lửa trong nháy mắt đoạt lại quyền chủ động
"Lãnh. . . . . ." Cô dùng từng tiếng kêu gọi quyến rũ tinh thần anh, hơi thở của anh căng thẳng, nhắm mắt lại, bởi vì tay nhỏ bé của cô trúc trắc muốn làm gì thì làm.
Di‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ôn
Lúc mơ hồ, Thanh Thần càng gần sát anh, đường cong yểu điệu kết hợp với anh chặt chẽ. Cô nhu, cùng anh cương, để cho anh cảm nhận được sự kỳ diệu khác biệt lẫn nhau, trái tim như muốn ra khỏi ngực.
"Lãnh. . . . . ." Đỏ mặt, đem nụ hôn đặt vào khóe miệng của anh, trẻ trung như cô, căn bản không biết sau đó phải làm thế nào: "Lãnh. . . . . . Anh có biết hay không. . . . . ."
Em, rất yêu anh. Bốn chữ này, cô nhẹ nhàng ngầm cho phép ở trong lòng.