181 Giây phút này, ngủ cùng với Uất Noãn Tâm, Nam Cung Nghiêu cảm thấy được sự yên tâm mà trước nay chưa từng có, trong lòng không còn trống rỗng nữa, như thiếu đi thứ gì đó.
182 Uất Noãn Tâm cảm thấy kỳ quái mở mắt ra, Nam Cung Nghiêu nằm cách một khoảng, một tay chống đầu, cười đến vẻ mặt không có ý tốt. “Đánh lén một lần không đủ, còn muốn lần thứ hai.
183 Nghe thấy bụng cô phát ra tiếng phản kháng, Nam Cung Nghiêu bất giác cười nói ra câu gì đó, buông Uất Noãn Tâm ra đứng dậy. “Đánh răng rửa mặt, rồi xuống ăn sáng nào!”Như vậy là thoát được một kiếp sao?Nhưng nơi nào đó của anh rõ ràng vẫn còn sừng sững thẳng đứng, thông qua chiếc quần của anh có thể nhìn thấy rõ.
184 Một ngày một đêm!Cả một ngày một đêm!Không có tin tức của cô!Nam Cung Nghiêu không còn cách nào bình tĩnh nữa, nóng nảy đi qua đi lại trong phòng, bàn, ghế dựa, ghế sofa, toàn bộ đều bị anh hất tung, dưới đất là một đống bừa bộn.
185 Sắc mặt của người đàn ông nhợt nhạt, vẫn còn hắng giọng, thét lanh lảnh chói tai: “Đến đây! Mày nổ súng, giết tao đi! Giết đi………. . dù sao tao cũng không muốn sống nữa rồi……”“Được! Mày không sợ chết….
186 Uất Noãn Tâm cảm động nhìn người đàn ông ở trước mặt, gật đầu. Anh cho cô một nụ cười an tâm. “Dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng ở cùng nhau, đừng lo sợ!” Đếm ngược……….
187 Uất Noãn Tâm bị Nam Cung Nghiêu ép buộc nằm ở trên giường nghỉ ngơi hai ngày, mỗi ngày đều uuống thuốc bổ đủ ba bữa. Ngoài việc đó ra, chỉ có nằm, rất nhàm chán.
188 Nam Cung Nghiêu đứng lặng một chỗ rất lâu, không khỏi có chút ngây người. Cho đến khi, Uất Noãn Tâm vô ý nhìn lướt qua, phát hiện anh, có chút vui mừng reo lên: “Anh về rồi à!”“Ừ!” Mặt anh có hơi mất tự nhiên, nhưng che dấu rất nhanh, bình tĩnh bước về phía trước.
189 Lúc trước cảm thấy áp lực rất lớn, bây giờ nha……… dường như hơi có cảm giác tự hào, kiếp trước cô nhất định đã làm rất nhiều chuyện tốt!Càng nghĩ càng cảm thấy hạnh phúc, có một cảm giác xúc động muốn xông qua đó………….
190 Không muốn khiến anh tiếp tục chìm trong đau khổ, Uất Noãn Tâm thay đổi chủ đề. “Đừng nghĩ nữa, uống rượu đi……………em tiếp tục kính anh một ly. Nếu không, chúng ta chơi trò kéo búa bao thấy sao? Người thua phạt rượu……….
191 “Nam Cung Nghiêu! Anh dám ngắt điện thoại của em, thật quá đáng mà! Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nha! Anh đang bận rộn với cô nào đó phải không? Em quấy rầy anh sao?” Người ở đầu dây bên kia, giọng điệu như đang nói giỡn, nhưng vẫn lộ ra vẻ không vui.
192 Đi dạo một vòng, cảm thấy không có gì thú bị, thêm vào đó còn bị vệ sĩ đi theo, một chút tự do cũng không có. Uất Noãn Tâm đi dạo chưa đến hai tiếng đã quay trở về nhà.
193 Suốt cả chuyến bay trở về nước, Nam Cung Nghiêu chỉ nhìn ra cửa sổ không nói một tiếng nào, không biết anh đang nghĩ gì. Mỗi lần Uất Noãn Tâm quay đầu qua, chỉ nhìn toàn nhìn thấy một bên má của anh, lông mày cũng không giãn ra dù chỉ một giây.
194 Xe dừng ở trước cửa chính 'Hoàn Cầu', Nam Cung Nghiêu bước nhanh ra ngoài, Hướng Vi đi theo phía sau, hai người vội vã đi đến cuộc họp quan trọng.
195 Nam Cung Vũ Nhi đổi một bộ mặt tươi cười. "Mau vào đây, mau vào đây, tôi không biết sắp xếp hành lý nhất đó. Nam Cung Nghiêu, anh ra ngoài trước đi, đừng cản trở phụ nữ bọn em trò chuyện.
196 Uất Noãn Tâm bất đắc dĩ, đành phải đi theo hai người họ, cùng bọn họ 'Tham quan chốn cũ', đi qua từng chỗ từng nơi có những hồi ức đẹp đẽ của bọn họ.
197 Uất Noãn Tâm bất đắc dĩ, đành phải đi theo hai người họ, cùng bọn họ 'Tham quan chốn cũ', đi qua từng chỗ từng nơi có những hồi ức đẹp đẽ của bọn họ.
198 Uất Noãn Tâm có chút bất ngờ, không rõ cô tiểu thư này lại giở trò gì nữa đây?Nam Cung Nghiêu không nói gì, chỉ hỏi: “Em muốn ăn gì, anh bảo nhà bếp làm.
199 “Nhưng mà, em thực sự rất sợ. Anh phái người đi tìm cô ấy không được sao? Tại sao phải nhất định tự mình đi tìm. Em cần anh………… anh ở lại đi………” Nam Cung Vũ Nhi gần như cầu xin, làm cho Nam Cung Nghiêu rất không đành lòng.
200 Nam Cung Nghiêu do dự vài giây, để Hà quản gia chăm sóc Uất Noãn Tâm, còn bản thân thì đi đến phòng của Nam Cung Vũ Nhi. Trong phòng chỉ để lại một cây đèn tường, Nam Cung Vũ Nhi chờ mong nhìn ra cửa.