Lăo Hắc lắc đầu đáp: “Cái này không rơ lắm, nhưng tiểu nhân lúc thiếu thời cũng đă học qua nghề này. Cũng có thể nói là hểu biết chút ít, đại đầu lĩnh muốn làm đồ vật bằng song mây sao? Ngài có thể phác thảo ra h́nh dạng của chúng không?”
Mă Dược lănh đạm nói: “Cũng không phải, ta muốn dùng trúc làm một cái xe thang”.
Lăo Hắc ngạc nhiên nói: “Dựng xe thang bằng trúc? Nhưng xe thang đều làm bằng gỗ ghép lại, tiểu nhân chưa nghe nói trúc có thể dùng để chế tạo xe thang”.
Phía sau Mă Dược, Quách Đồ thần sắc lạnh lẽo, giọng nói như băng giá giải thích:” Lăo Hắc, dùng trúc làm xe thang có ba lợi điểm, cây trúc rỗng ruột nên nhẹ dễ di chuyển đó là thứ nhất, cây trúc dai, cứng không dễ bẻ găy đó là thứ hai, xe thang bằng trúc không cần đinh tán , chỉ cần dùng dây thừng buộc lại, gia cố thêm th́ sẽ làm xe thang cực kỳ nhanh chóng đó là thứ ba”.
Lăo Hắc chợt nói: “Đại đầu lĩnh, Quách tiên sinh, tiểu nhân đă hiểu rồi”.
Mă Dược nói:”Lăo Hắc, ta cấp cho ngươi một ngàn quân sĩ, lập tức chặt trúc làm xe thang, trước rạng đông ngày mai phải hoàn thành, nếu không xong hăy mang đầu tới gặp ta. C̣n về kích cỡ của xe thang th́ cũng như những xe thang hiện hành, ngươi cũng có thể thỉnh giáo thêm Quách Đồ tiên sinh, ông ta sẽ cho ngươi biết phải làm như thế nào”.
“Tuân mệnh, đại đầu lĩnh”.
“Lui đi”.
Mă Dược khoát tay. Lăo Hắc, Quách Đồ khom người lui ra sau, cả hai xuất trướng rời đi.
“Điển Vi, gọi Cao Thuận tới đây”.
“Tuân mệnh.”
Điển Vi cũng lĩnh mệnh đi ra.
Trong chốc lát, Điển Vi đă quay lại cùng với Cao Thuận người đẫm mồ hôi, Cao Thuận bước vào đại trướng, hắn quỳ xuống lạy rồi cao giọng nói: “Mạt tướng Cao Thuận, tham kiến đại đầu lĩnh”.
“Đứng lên”.
Ánh mắt sắc bén của Mă Dược nh́n sâu vào mắt Cao Thuận. Nét mặt Cao Thuận thản nhiên đón nhận ánh mắt của Mă Dược.
“Cao Thuận. Mỗ đối đăi với ngươi như thế nào?”
Cao Thuân cất cao giọng nói: “Đại đầu lĩnh từng cứu mạng Bành đầu lĩnh, cũng giống như có ân với Cao Thuận, hơn nữa đại phu nhân đă từng cứu mạng của Cao Thuận, đại đầu lĩnh lại không ruồng bỏ, nay đại đầu lĩnh mang trọng trách nặng nề thống lĩnh tướng sĩ Dĩnh Xuyên, Cao Thuận cảm thấy rất kính sợ chỉ biết lấy thân này báo đáp”.
Đại phu nhân? Ánh mắt Mă Dược thoáng động, thoáng nghĩ tới Lưu Nghiên. Lưu Nghiên, Ngọc nương nhị nữ cùng có quan hệ mập mờ với Mă Dược, điều này tám trăm huynh đệ lưu khấu đều biết rơ ràng, Mă Dược đến giờ cũng không công khai phủ nhận. nhưng ngoại trừ Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương hai người theo Mă Dược từ lúc ban đầu, các đầu mục lớn nhỏ ít người biết rơ chân tướng thực sự mối quan hệ của ba người, giống như vậy Cao Thuận mới gia nhập tự nhiên coi các nàng là phu nhân của Mă Dược. Như thế đại phu nhân là Lưu Nghiên c̣n nhị phu nhân đương nhiên là Ngọc Nương.
Mă Dược gật đầu, hắn trầm giọng nói: “V́ sinh tử tồn vong của toàn thể tướng sĩ Dĩnh Xuyên, ngươi có dám lĩnh mệnh không?”
Cao Thuận thản nhiên đáp: “Có ǵ không dám?”
Ánh mắt Mă Dược dữ dội, hắn lớn tiếng nói: “Cao Thuận , nghe lệnh”.
"Có mạt tướng!"
“Chọn tám trăm tráng sĩ trong quân Dĩnh Xuyên, tất cả đều mặc giáp dầy, tay cầm trường mâu, ngày mai giờ th́n tấn công Hán quân, chiếm giữ quan ải”.
"Cao Thuận tuân lệnh!"
Cao Thuận thản nhiên chắp tay trước ngực.
Ngày hôm sau, giờ th́n.
Quan trấn thủ Hổ Lao quan Nhạc Tựu đi lên thành lâu coi xét t́nh h́nh từ rất sớm. Đứng ở trên địch lâu nh́n về chân trời phía đông chỉ thấy đồi núi vô tận mờ ảo trong mây trắng. Hắn không thấy cái ǵ cả.
“Tướng quân, có cần phải gửi cấp báo khẩn cấp tám trăm dặm tới Lạc Dương xin cứu viện không?”
Một tên tiểu giáo vẻ mặt nghiêm trọng, nhịn không được khuyên hắn.
Cấp báo tám trăm dặm? Thỉnh cầu cứu viện? Vẻ mặt Nhạc Tựu hiện lên nét khinh miệt, hắn cười khẩy nói:”Đoạt quan chỉ bằng mấy ngàn thảo khấu ư?”
Tên tiểu giáo im lặng.
Nhạc Tựu sửa sang lại giáp trụ trên người, hắn nói vẻ tự măn: “Hổ Lao quan địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, hàng trăm năm nay chưa từng bị thất thủ. Thậm chí cả trăm vạn thảo khấu đến trước cửa quan th́ bọn chúng cũng chỉ như là lũ gà, chó dại mà thôi, huống chi chỉ là mấy ngàn tặc khấu”.
“Tướng quân anh minh".
Một đám quan quân thi nhau tâng bốc, Nhạc Tựu mặt mày hớn hở, trong ḷng đắc ý. Mấy ngàn tặc khấu đến xâm phạm cửa quan, Nhạc Tựu không kinh sợ mà c̣n lấy làm mừng hắn thấy đây là do ông trời đưa đến để hắn lập công. Hắn nghĩ rằng với công lao này, chính hắn rất có thể dược thăng quan một bậc, tấn thăng Giáo úy điều vào Tây Viên cũng chưa biết chừng, hắn càng lúc càng đắc ý.
“Các ngươi cẩn thận giám sát. Nếu tặc khấu xuất hiện, nổi kèn báo hiệu, ta sẽ tự ḿnh dẫn đại quân xuất kích”.
“Két”
“Két”
Nhạc Tựu vừa nói vừa ngáp, hắn đang muốn quay người đi xuống lầu, chợt nghe một thanh âm kỳ lạ vang lên, hắn không khỏi chấn động, vội ngưng thần lắng nghe. Rất nhanh Nhạc Tựu phát giác thanh âm đến từ phía đông, h́nh như đó là âm thanh của rất nhiều người đang reo ḥ.
Tiểu giáo nghe được âm thanh này thất thanh nói: “Âm thanh ǵ vậy?”
“Két”
“Két”
Rất nhanh âm thanh quỷ mị kia đă trở nên rơ ràng. Tất cả tướng sĩ Hán quân đứng trên lâu thành đều nghe rơ, tất cả đồng loạt nh́n về phía đông. Tuy nhiên dăy đồi núi trùng điệp đó bị mây mù che phủ rất khó có thể phân biệt được, chỉ nghe thấy một loại âm thanh trầm bổng vang lên, âm thanh đó càng lúc càng rơ dần làm cho tâm trạng người ta bấn loạn.
“Tặc khấu đang làm cái quỷ ǵ vậy?” Nhạc Tựu cau mày: “Chẳng lẽ chúng đang dùng kế nghi binh?”
Nhạc Tựu kinh nghi, một gă thân binh bên cạnh chợt hét lên: “Tướng quân, mau nh́n, đó là cái quỷ quái ǵ vậy?”
"Hả?"
Ánh mắt Nhạc Tựu như ngưng lại dơi theo hướng chỉ của tên thân binh.
Lúc này, mặt trời đang ló dạng, đám mây bạc bao phủ khắp vùng núi non trùng điệp lúc trước giờ đang nhanh chóng tiêu tan, ánh sáng vàng rực soi sáng từ hiệp cốc phía đông kéo dài con đường quan đạo dẫn tới Hổ Lao quan. Một “Cầu thang “ qủy mị xuất hiện ở phía đó, ‘Cầu thang” kỳ quái đó giống một con dao tước, mặt ngoài màu trắng, rộng hơn mười trượng chiếm hết bề mặt của con đường quan đạo rộng răi, chiều cao khoảng sáu mươi bảy thước, c̣n cao hơn chiều cao của Hổ Lao quan khá nhiều.
Nhạc Tựu quan sát vật đó, ḷng nổi mây đen: Con mẹ nó rốt cuộc th́ cái kia là ǵ? Tặc khấu chuẩn bị một vật như vậy là muốn ǵ?
“Két”
“Két”
Thanh âm trầm bổng phát ra không ngừng, rơ ràng là phát ra từ phía dưới “Cầu thang”.
“Cái đồ vật quỷ quái đó đang di động về phía trước”.
Tên thân binh tinh mắt lại kêu to lên. Nhạc Tựu tập trung nh́n vào vật như”Cầu thang” đó, quả nhiên nó đang chậm răi tiến lên, hắn hít một hơi, không tốt, cái quỷ đồ vật kia tám phần là tặc khấu dùng để công thành rồi.
“Thổi tù và báo động, mau báo động. Tất cả mọi người, toàn bộ binh sĩ lên tường thành.” Nhạc Tựu hét lên:” Dầu lửa, mau chuẩn bị dầu lửa”.
“Gỗ, đá, mau chuẩn bị gỗ, đá”.
“U u..”
Nhạc Tựu thê lương ra lệnh, âm thanh của kèn hiệu vang lên, ngay lập tức Tiểu Giáo Hán quân dẫn hàng chục binh sĩ chạy xuống thành lâu thẳng tới dẫy nhà kho ở chân thành bên dưới.
"Bành!"
Tiểu giáo tung chân phóng ra một cước đá bay cánh cửa nhà kho giăng đầy mạng nhện, bụi bay mù mịt. Bên trong kho chất hàng đống nồi đất nung, trong không khí khô ráo tràn ngập mùi dầu nồng nặc. Tiểu giáo vung tay lên, lạnh lùng nói:” Mau, mang lên.”
“Đem lên”.
Một tên lính không cẩn thận trượt chân làm rơi nồi đựng dầu xuống đất, cái nồi vỡ tan bắn tung tóe, nhưng điều đáng sợ là bên trong đổ ra không phải là dầu mà là những vật những vật tṛn vo, đen ś lăn lung tung ra đất.
“Con bà nó. Đây không phải dầu lửa, đây là hắc ín”.
Vài tên binh sĩ Hán quân há hốc mồm, hoảng hốt la lên.
Tiểu Giáo Hán quân nhíu mày. Hắn lạnh lùng nói: “Đập vỡ mấy cái nữa thử xem”.
“Choang”
Mấy cái nồi đất nữa bị đập vỡ nát trên mặt đất. Trong mỗi cái nồi vỡ đó lại lăn ra những viên hắc ín vừa tṛn vừa đen.
“Đáng chết, bọn quân nhu khốn kiếp”.
Sắc mặt tiểu giáo đại biến, hắn phi nhanh ra ngoài cửa chạy lên báo cáo với Nhạc Tựu.
“Tướng quân, không có dầu lửa, con bà nó lại là hắc ín”.
“Cái ǵ?” Nhạc Tựu biến sắc, lúc này hắn mới nhớ cách đây không lâu tự ý cho phép quan quân nhu – tiểu cửu tử của hắn bán trộm dầu lửa kiếm chút tiền, lúc đó hắn không thể nghĩ lại xảy ra chiến tranh, hắn vội hét :” Giường nỗ (có lẽ là ballista), mau đẩy giường nỗ đến đây”.
"Tuân mệnh, tướng quân."
Tên tiểu giáo Hán quan rống lên. Hắn lĩnh mệnh lănh binh đi.