Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt Chương 84 :thiết Kỵ Ô Hoàn(2)

Chương trước: Chương 84 :thiết Kỵ Ô Hoàn(1)



Mă Dược nói: "Các ngươi giúp ta giết chết hai người, mà ta sẽ trợ giúp các ngươi đánh bại quân Hán."

Liêu Hóa liền biến sắc mặt, chậm răi hỏi: "Ngươi muốn giết chết ai? Thiên Tướng quân cùng Hà Nghi chăng?"

Mă Dược trong ḷng lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: "Biện Hỉ tướng quân khỏi phải kích động. Người ta muốn giết không phải là Thiên Tướng quân và Hà Nghi, chính là hai người chủ tướng quân Hán Tào Tháo và Lưu Bị"

Lời của Mă Dược đúng là sự thật, sau khi hắn biết được chủ tướng quân Hán là Tào Tháo và Lưu Bị th́ hắn lập tức thay đổi chủ ý. Nếu có cơ hội, Mă Dược xác thực muốn giết chết Tào Tháo và Lưu Bị! Nguyên nhân rất đơn giản, loạn thế thời Hán mạt nếu như không có Tào Tháo và Lưu Bị, có lẽ c̣n loạn hơn, mục nát hơn. Nhưng Mă Dược tin tưởng ḿnh tuyệt đối có thể sống được càng lâu hơn, thoải mái hơn.

Người không v́ ḿnh, trời tru đất diệt. Là người hiện đại, Mă Dược sao có thể ngu xuẩn lựa chọn hai kẻ kiêu hùng như Tào Tháo và Lưu Bị làm đối thủ cuối cùng? Nếu có cơ hội trước khi Tào Tháo và Lưu Bị đủ lông đủ cánh mà đem bọn họ giết chết th́ sao Mă Dược có thể không động tâm? Đừng nói đến chuyện "không có đối thủ, giang hồ quá tịch mịch", Hán mạt không phải là giang hồ, mạng người càng không phải đồ chơi.

Liêu Hóa cau mày nói: "Đại tướng quân cùng hai người Tào Tháo, Lưu Bị ngày xưa có cừu oán?"

Mă Dược mỉm cười nói: " Không chừng cũng có thể nói như vậy"

Biện Hỉ không tin nói: “Hôm qua Đại tướng quân c̣n muốn dẫn quân bản bộ rời đi, hôm nay lại nói có thể giúp bọn ta đánh bại quân Hán. Trước sau biến chuyển nhanh như vậy, làm người khác khó có thể tin tưởng."

Mă Dược trầm giọng nói: "V́ cho biết thành ư của ta, ta nguyện đem binh khí, áo giáp tích trữ trong kho lấy ra, phân phát cho binh Dĩnh Xuyên của bốn vị tướng quân được không?"

Liêu Hóa nghe vậy vui mừng hỏi: "Đại tướng quân lời ấy thật không?"

Trong mắt ba người Bành Thoát, Biện Hỉ, Tôn Trọng cũng lộ ra vẻ vui mừng. Nếu như Mă Dược thật sự chịu đem binh khí, áo giáp trong kho lấy ra đem tặng, quân Dĩnh xuyên của bốn người lập tức từ đám ô hợp mà lột xác biến đổi thành quân tinh nhuệ! Ngay cả quân Hán một quận e rằng cũng không theo kịp trang bị tinh xảo của bọn họ.

Mă Dược nghiêm nghị nói: "Đương nhiên là thật!"

Bốn người Biện Hỉ kéo vào một góc doanh trướng nhanh chóng trao đổi ý kiến cuối cùng để Liêu Hóa nói với Mă Dược: "Đại tướng quân. Mạt tướng nguyện ý hợp tác, đang chờ sai khiến!"

Một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên môi Mă Dược, hắn sớm biết bốn người Liêu Hóa đồng ý hợp tác.

"Đă như vậy th́ bây giờ bàn sách lược đánh bại quân Hán." Vẻ mặt Mă Dược càng thêm lạnh lùng trầm giọng nói, " Quân Hán đều là đạo quân tinh nhuệ, đă trải qua trăm trận, trang bị tinh xảo. Chủ tướng Tào Tháo, Lưu Bị của chúng đều lăn lộn trên sa trường, kinh nghiệm chiến trận vô cùng phong phú. Nếu như đối mặt chính diện quyết chiến th́ tuyệt đối không thể thủ thắng! Ngay cả khi có tám trăm lưu khấu của ta gia nhập, cũng chỉ có bại không thắng nổi. Nếu muốn phá quân Hán của Tào Tháo, Lưu Bị th́ cần phải dùng kế lạ mới được".

Liêu Hóa hỏi: "Chẳng hay Đại tướng quân có kỳ mưu ǵ để đại phá quân Hán?"

Mă Dược nói: "Tào Tháo, Lưu Bị đều là hạng người xảo trá lắm mưu. Thuộc hạ có tài cũng không ít, nếu chỉ dùng mưu kế tầm thường th́ e là chỉ có phất cờ rút lui. Chỉ có lấy giả thành thật th́ mới có tác dụng"

Liêu Hóa hỏi: "Như thế nào để giả biến thành thật?"

Mă Dược nói: "Xa kỵ tướng quân Hà Nghi ỷ vào binh nhiều tướng mạnh mà vênh váo hống hách. Ngay cả Thiên Tướng quân cũng không để vào mắt. Cũng đă mấy lần lên tiếng khi nhục các tướng quân, thập phần ghê tởm. Ư của ta là lấy chúng để bắt đầu. Kiếm cớ đánh chúng, ít nhất giết một nửa số người của chúng rồi sau đó dẫn quân chạy đi. Tạo thành sự chia rẽ trong quân Khăn Vàng Dĩnh Xuyên, ḷng người bắt đầu ly tán. Trong quân Khăn Vàng có nhiều gian tế của quân Hán tất đem việc này hồi báo cho Tào Tháo. Tào Tháo mặc dù xảo trá, cũng không ngờ được trong đó có trá ngụy."

Liêu Hóa nghe vậy lo lắng nói: "Nhưng nếu chết đến một nửa số người của Xa kỵ tướng quân, thực lực của quân Khăn Vàng tổn hao nhiều? Hy vọng đánh bại quân Hán liệu có càng thêm xa vời?"

Mă Dược không tán đồng nói: "Quân bản bộ của Hà Nghi đều là đám ô hợp. Nhân số tuy đông nhưng sức chiến đấu cực kém. Để lại trong quân cũng chỉ tốn lương thảo mà thôi! Có thể nói là được việc không đủ, bại sự có thừa. C̣n Tào Tháo xảo trá dị thường, nếu không phải như thế e là rất khó lừa gạt hắn vào bẫy".

Liêu Hóa nghĩ ngợi chỉ chốc lát, trầm giọng nói: "Cũng được."

Mă Dược trong ḷng cười lạnh, sớm biết đám người Liêu Hóa tất sẽ đáp ứng. Dù sao người chết đa phần cũng là thuộc hạ của Hà Nghi, không phải người của bọn họ.

Biện Hỉ hỏi tiếp: “Nhưng nếu Tháo tin th́ sẽ làm ǵ đây”.

Mă Dược nói: "Tào Tháo nghe được tin này nhất định nhân cơ hội dẫn quân tấn công. Quân Hán kiêu dũng, nếu mà tử thủ th́ thành Trường xă nhất định là không thủ được. Quân Hán vây thành tất vây ba mặt mà để trống một. Bởi v́ phía nam Trường xă năm mươi dặm có Dĩnh Thủy ngăn cách. Ta liệu định Tào Tháo tất lưu lại cửa nam để quân ta rút lui, sau đó bố trí phục binh, ngăn cản đuổi bắt. Ý muốn tại phụ cận bến đ̣ Vạn Mă một trận giết sạch tàn quân Khăn Vàng.

Liêu Hóa nghe vậy thất kinh nhảy dựng lên, nói thất thanh: "Không ổn, mạt tướng mau chóng đi bến đ̣ Vạn mă, phái nhiều binh lính pḥng giữ nghiêm ngặt để tránh bị quân Hán cướp mất bến đ̣ cắt đứt đường lui."

"Không cần đâu!" Mă Dược lănh đạm nói."Nếu như quân ta không thể đánh bại quân Hán ở bờ bắc bến đ̣ Dĩnh Thủy, th́ ngay cả khi có thể vượt qua Dĩnh Thủy chạy đi, cuối cùng cũng khó tránh được vận mệnh bị tiêu diệt. Nếu như quân ta có thể đánh bại quân Hán ở bờ bắc Dĩnh Thủy th́ căn bản là không cần vượt qua bờ nam Dĩnh Thủy để chạy! Một câu nói, quân ta có thể đánh bại quân Hán hay không để bảo vệ cho Dĩnh Xuyên, tất cả đều trông vào cuộc chiến Dĩnh Thủy!"

Liêu Hóa chậm răi nói: "Vậy? Ư của Đại tướng quân là..."

Trong mắt Mă Dược thoáng qua sát khí lạnh lẽo mà nói nghiêm trang: "Rất đơn giản, trước để quân Hà Nghi tiêu hao nhuệ khí quân Hán, đợi quân Hán khó kiềm chế mà lao vào trong cuộc chiến. Tám trăm lưu khấu đột nhiên xuất hiện chém giết, đánh úp từ phía sau. Quân Hán tất nhiên không đánh mà tan. Hai tên giặc Tào Tháo, Lưu Bị một trận là phá, vậy Dĩnh Xuyên có thể yên ổn!"

Vẻ mặt Liêu Hóa đầy suy nghĩ chậm răi nói: "Mạt tướng hiểu rồi, Đại tướng quân muốn lấy mạng sống và máu đào của mấy vạn tướng sĩ Khăn Vàng của Hà Nghi để đổi lấy một cơ hội, cơ hội một lần đánh tan quân Hán cơ hội!"

Mă Dược lănh đạm nói: "Đúng là như thế!"

Liêu Hóa trong ḷng nghĩ ngợi, đồ tể! Thật đúng là đồ tể máu lạnh! Tính mạng hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ Khăn Vàng ở trong ḷng Mă Dược chẳng qua chỉ là có thể lợi dụng để toan tính mà thôi.

Biện Hỉ cau mày nói: “Nói nhiều như vậy làm ǵ, Đại tướng quân c̣n chưa nói rơ ràng chúng ta nên làm thế nào giúp ngươi giết chết hai người Tào Tháo, Lưu Bị? H́nh như cuộc chiến Dĩnh thủy không có việc cho quân Dĩnh Xuyên của bốn người chúng ta sao?"

Mă Dược lạnh lẽo cười một tiếng, nói: " Đúng vậy, cuộc chiến Dĩnh Thủy đích xác không có chuyện ǵ cho các ngươi. Nhiệm vụ của quân Dĩnh Xuyên là đoạt lại Trường xă, chiếm lương thảo đồ đạc trang bị của quân Hán, cắt đứt đường lui của quân Hán!"

Liêu Hóa chạm răi nói: "Đoạt lại Trường xă, cắt đứt đường lui của quân Hán! ?"

Mă Dược đáp: "Không sai. Tào Tháo, Lưu Bị đều là kẻ kiêu hùng, đánh một trận Dĩnh Thủy chưa chắc có thể thành công hoàn toàn, khó đảm bảo không có quân chạy thoát. Tám trăm lưu khấu binh lực có hạn, nếu đảm bảo đánh tan quân địch ở Dĩnh Thủy, th́ không cách nào rút ra binh lực dư thừa tới giết sạch quân Hán. Cho nên, đoạt lại Trường xă, cắt đứt đường lui của quân Hán đều phải nhờ đến quân Dĩnh Xuyên của bốn vị tướng quân".

Nghe thấy có thể cướp đoạt lương thảo hành lí trang bị của quân Hán, đám người Biện Hỉ chờ không được đă sớm đáp ứng mà nói: "Mạt tướng nào dám không tuân lệnh!"

Mă Dược lănh đạm nói: "Bốn vị tướng quân có thể ở trong thành Trường xă bí mật đào đường hầm. Đối với binh lính th́ tuyên bố đào đất tu bổ tường thành, để tránh gian tế quân Hán trà trộn trong quân nghi ngờ! Sau khi dào xong đường hầm, đợi khi thành bị phá dẫn quân bản bộ bí mật trốn trong đường hầm. Đợi sau khi Tào Tháo dẫn quân rời đi, th́ lại xuất hiện chỉ một đ̣n đoạt lại thành tŕ, chiếm lấy lương thảo hành lí trang bị của quân Hán".

Biện Hỉ, Bành Thoát hai người vui mừng ngoáy tai, luôn miệng nói: “Đại tướng quân kế này tuyệt diệu, quả là chí lư".

Mă Dược lại nói: "Sau khi đoạt thành, bốn vị tướng quân vẫn cần phái binh đuổi theo chém giết quân Hán. Không thể để quân Hán dễ dàng bỏ chạy, bất luận như thế nào cũng kéo dài chờ tới lúc đại quân của ta đến".

Liêu Hóa dơng dạc nói: "Xin Đại tướng quân yên tâm, chỉ cần Liêu Hóa c̣n có một hơi thở. Vậy tuyệt đối không buông tha tên quân Hán nào." Liêu hóa đang nghĩ đến xuất thần th́ chợt nghe một tên tặc binh hét rầm lên: "Tướng quân mau nh́n, tám trăm lưu khấu!"

Liêu Hóa trong ḷng chấn động, tám trăm lưu khấu nhanh như vậy đă diệt được quân địch ở Dĩnh Thủy? Thật đúng là quá mạnh! Vội hỏi : "Tám trăm lưu khấu ở nơi nào?"

"Phía tây nam!"

Loading...

Xem tiếp: Chương 84 :thiết Kỵ Ô Hoàn(3)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Cao Như Mây Trắng

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 11


Nồng Nàn Vị Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 33


Cảnh Sát Trảo Tiểu Thâu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10