21 Mới vừa rồi Diêu Hữu Thiên rất sảng khoái đồng ý, trong lòng cô chỉ coi đây là một trò đùa.
Chẳng qua là vừa ra khỏi phòng, liền thấy một người đàn ông đứng trước mặt của mình
Giày da cao cấp được đánh sáng bóng đến mức có thể soi gương, tây trang màu đen bao lấy hai chân thon dài, dây nịt da cùng màu làm lóe lên khuy cài màu bạc.
22 Lời nói khắc nghiệt, kèm theo giọng nói lạnh như băng, lộ ra ý lạnh vô tận, đồng thời cũng cắt đứt những gì Diêu Hữu Thiên còn muốn nói ở phía sau.
Diêu Hữu Thiên giật giật môi, cô ngước mắt chống lại ánh mắt của Cố Thừa Diệu, ánh mắt kia làm cho cô có chút giật mình
Trong mắt của anh có khinh bỉ, có xác định, còn trực tiếp giễu cợt không cho cô giải thích.
23 Chẳng lẽ, anh ta là một playboy sao?
Diêu Hữu Thiên suy nghĩ vòng vo nhưng trên mặt lại không hề tỏ vẻ bối rối, cô bình tĩnh giải cho mình
“Tiên sinh.
24 Giọng nói lạnh lùng, tràn đầy giễu cợt, đồng thời còn vô cùng khinh bỉ và chán ghét
Cái ánh mắt kia, cái biểu cảm kia, không khác gì xem cô là một con ruồi
Sắc mặt Diêu Hữu Thiên không thay đổi, cũng không muốn giải thích nữa
Huống chi, cho dù cô có giải thích thì đối phương cũng phải chịu nghe, chịu tin mới được
Đã nhận ra thật sự Cố Thừa Diệu cũng không tính làm gì cô, điều này làm cho cô thở phào một cái.
25 “Đừng tới đây. Thừa Diệu, tại sao anh lại tới đây? Anh đi đi. Anh đi đi –”
“Tại sao? Những lời này phải là anh hỏi em mới đúng. ” Cố Thừa Diệu tiến lên phía trước vài bước.
26 Bách hóa Kiều thị, bộ phận trang phục nữ.
Tay của Diêu Hữu Thiên đưa về phía trang phục treo ở trên giá, không ngờ tay kia đồng thời cầm lên mắc áo của bộ trang phục kia.
27 Mấy nhân viên phục vụ kia không ngờ sẽ có phát sinh thế này. Ánh mắt quét lên trên người của người đàn ông kia.
Lúc này người đàn ông đang ôm bả vai của Diêu Hữu Thiên, tư thế thân mật lại mang theo vài phần tùy ý.
28 Cô nhận ra Cố Thừa Diệu, đương nhiên Cố Thừa Diệu cũng nhận ra cô.
Nghĩ đến người phụ nữ này mấy ngày trước vẫn còn ở trước mặt anh ăn nói khép nép dồn sức lấy lòng, hôm nay thì tới làm khó dễ Bạch Yên Nhiên ——
Nếu nói không phải cố ý, anh sẽ tuyệt đối không tin.
29 Diêu Hữu Thiên nói cực kỳ nhẹ nhàng, âm thanh lại vô cùng ôn hòa
Nhưng mà nói ra những lời như vậy, còn có cái giọng điệu kia, cùng ánh mắt của cô quả thật rất khác biệt
Đừng nói tới sắc mặt của Bạch Yên Nhiên đại biến, lúc này Abbott cũng khiếp sợ nhìn Diêu Hữu Thiên
Cái gì là trói em trên giường? Cái gì là giày vò cả một buổi tối?
Lời như vậy, cho dù ai nghe cũng sẽ hiểu lầm
“Thiên Thiên” Abbott cũng muốn hỏi rõ ràng.
30 Bạch Yên Nhiên vừa chạy đi ra ngoài, liền cản xe taxi rời khỏi
Cố Thừa Diệu quýnh lên,xe cũng không kịp mở, trực tiếp kêu chiếc xe đuổi theo.
Trong lòng anh biết rõ Bạch Yên Nhiên không có chỗ khác để đi, nhưng vẫn không muốn làm cho cô nghi ngờ mình
Một đường quay về nhà trọ
Bạch Yên Nhiên lên phòng, liền nhào xuống giường ô ô khóc lên
Cố Thừa Diệu vào cửa nghe được tiếng khóc đó, lại đau lòng
“Yên Nhiên.
31 Bạn học kín phòng bao, đều đang chờ câu trả lời của Diêu Hữu Thiên, Từ Tư Nhiễm và Lý Khả Nghi trong lòng tức giận, nhất là Lý Khả Nghi. Cô muốn đứng lên tranh luận, lại đối diện với đôi mắt của Diêu Hữu Thiên.
32 Trên hành lang, Triệu Nhân Uyên dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Diêu Hữu Thiên.
“Thiên Thiên. ” Triệu Nhân Uyên bắt được tay của Diêu Hữu Thiên, vẻ mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Rốt cuộc muốn anh làm thế nào, em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”
Diêu Hữu Thiên không vội hất tay Triệu Nhân Uyên ra, cô dừng bước lại, nhìn chằm chằm mặt của Triệu Nhân Uyên.
33 Cố Thừa Diệu nôn xong, trong dạ dày đã thoải mái hơn. Vừa muốn ổn định lại thân thể của mình, lại bị người kia đẩy mạnh, cả người ngã về phía sau.
Nếu như bình thường, anh đã sớm đứng dậy.
34 Abbott là tên tiếng Anh. Tên tiếng Trung là Diêu Hữu Gia, là anh hai của Diêu Hữu Thiên
“Diêu —— Hữu —— Gia ———” Âm cuối kéo dài, tràn ngập uy hiếp
Diêu Hữu Gia hận nhất chính là ba mẹ anh lấy cái tên quê mùa như vậy để đặt cho anh.
35 Cố Thừa Diệu nghe bên ngoài có tiếng động, mở cửa ra, liền nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang cầm hai cái túi đi vào phòng ăn
Nheo mắt lại, bóng dáng này có chút quen mắt…
Diêu Hữu Thiên dọn điểm tâm sáng xong, nghe tiếng động phía sau, tưởng là Diêu Hữu Gia đã thức dậy nên cô cũng không quay đầu lại đã mở miệng
“Anh thức rồi hả, vừa đúng lúc, tới đây ăn điểm tâm đi.
36 Người phụ nữ này, thật đúng là âm hồn bất tán
Anh đi tới đâu, cô liền xuất hiện sao?
Liên tiếp những lần vô tình gặp gỡ khiến cho anh không thể hoài nghi người phụ nữ trước mặt có dụng ý khác
Quay đầu lại, tầm mắt sắc bén quét trên người của Diêu Hữu Thiên
Áo sơ mi màu trắng tuyết, phía dưới là váy chữ A màu đen.
37 Edit: Xám
Diêu Hữu Thiên muốn lùi về phía sau. Lúc này Cố Thừa Diệu lại tiến gần lên phía trước.
”Cô còn chưa nói, cô muốn để tôi cảm ơn cô thế nào?”
“.
38 Edit: Xám
”Cô muốn cái gì?”
Khi Cố Thừa Diệu nói, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của Diêu Hữu Thiên.
Không giống với bàn tay rắn chắc của anh, tay của cô, rất mềm mại, nhiệt độ lại hơi thấp.
39 Cố Thừa Diệu cũng không để ý tới Diêu Hữu Gia kêu gào, trí nhớ tốt giúp anh nhanh chóng nhận ra người đàn ông trước mắt là ai
Cười lạnh, vẻ mặt hèn mọn mà khinh thường.
40 Bạch Yên Nhiên dịu dàng áp mặt vào lồng ngực của anh, mới thư giãn nhắm mắt ngủ, lại thấy trên áo sơ mi trắng của Cố Thừa Diệu, có một sợi tóc dài màu đen.