"Kiều Trác Phàm, anh có ý gì?" Trong gió đêm, máy tóc dài của cô thỉnh thoảng bay múa. Có vài sợi thậm chí còn nghịch ngợm nhảy múa trên khóe môi của cô.
Mà đối mặt với cô như vậy, anh nhìn cũng không cảm thấy phản cảm chút nào. Thậm chí, anh còn chủ động vươn tay,tém những sợi tóc nghịch ngợm không nghe lời kia ra giúp cô. Hơi ấm trên đầu ngón tay kia, liền vương vấn trên mặt cô.
Đối với sự đụng chạm của anh, Tiếu Bảo Bối cũng không tránh né. Nói một cách khác, cô cũng không ghét sự đụng chạm của anh. Ngay cả bản thân Tiếu Bảo Bối cũng chẳng biết tại sao.
Chỉ là sắc mặt của Kiều Trác Phàm lúc này lạnh hơn đầu ngón tay rất nhiều. Nhất là đôi mắt đen kia, mặc dù ánh mắt nhìn trên người cô, nhưng giống như trong đó cất giấu một tâm tình khác...
"Em đính hôn với người như vậy, có hối hận không?" Trong bóng tối, mắt đen của anh lẳng lặng nhìn cô, mang theo vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
"Chuyện này, hình như không liên quan đến anh?"
Chẳng biết tại sao, lúc này Kiều Trác Phàm rất có cảm giác xa cách. Là người không thể với tới, cũng không có cách nào rút ngắn khoảng cách.
Mà bộ dáng Kiều Trác Phàm như vậy, cũng làm cho Tiếu Bảo Bối lựa chọn lẩn tránh. Cô nhìn về phía mọi người qua lại trên phố, giọng nói có chút khàn khàn không rõ: "Hối hận sao? Kỳ thật tôi cũng không rõ lắm."
Tiếu Bảo Bối trầm ngâm một lát, rồi trả lời như thế.
"Đi thôi, đã nói dẫn anh đi ăn món ngon, đi theo tôi là được." Rõ ràng là Tiếu Bảo Bối không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, liền bước chân đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng gầy gò của cô, Kiều Trác Phàm đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đèn đường chiếu từ sau lưng anh, cái bóng thật dài, sánh bằng với Tiếu Bảo Bối.
Nhưng đột nhiên, trên mặt anh hiện lên chút tươi cười.
Ấm áp giống như đèn đường, nhưng lại có chút khổ sở...
"Tiếu Bảo Bối, anh không biết em có hối hận hay không, nhưng anh hối hận rồi..."
Thấy Tiếu Bảo Bối càng đi càng xa, nụ cười nhạt của anh vẫn treo trên khóe miệng...
- -Tuyến phân cách - -
"Xuyên, tan tầm chúng ta đi xem phim đi." Sau khi vào phòng làm việc với Quý Xuyên, trên khóe miệng của Tiếu Huyên, lại vẽ ra đường cong ngọt ngào.
Dường như, những chuyện không vui xảy ra trước đó, đều đã bị cô ta quên sạch.
Nhưng cô ta không nhắc đến, không có nghĩa người khác sẽ không nhắc.
Trong giây lát, người đàn ông vừa rồi còn đi ở phía trước vào phòng làm việc, đột nhiên xoay người về phía cô ta. Nhìn cô, ánh mắt của hắn sắc như dao.
"Tiếu Huyên, em sắp xếp Bảo Bối đi thảo luận hợp đồng với Kiều Trác Phàm, vì sao chuyện này không nói cho anh biết?" Lúc Quý Xuyên nói lời này, giọng nói cực kỳ lạnh.
Lạnh, giống như người triền miên với cô lúc trước là hai người.
"Quý Xuyên, bây giờ em là phó tổng của công ty, em có tư cách sắp xếp nhân viên của công ty đi làm việc." Lúc này đây, cô ta rất ghét sắc mặt này của Quý Xuyên. Lại thống hận anh giống như đang trách tội cô ta, chất vấn cô ta làm khó Tiếu Bảo Bối. Những lời này, từng câu