21 Sau một khoảng thời gian hỗn loạn, kì nghỉ hè mà mọi người vẫn chờ mong cuối cùng cũng tới.
Lâm Dật vẫn được bổ nhiệm làm chủ nhiệm học kì sau, chuyện mỗi học kì đổi một lão sư trước kia cũng không lặp lại.
22 Chạng vạng, mọi người chia nhau ra dọn dụng cụ cùng nguyên liệu, chuẩn bị nướng thịt, người chẻ củi, người cắt thái, người nhóm lửa. Lương Thiên Dục không kiên nhẫn ngồi xổm trước một đống củi đánh đá lửa, bộ mặt oán thầm lẩm bẩm : “Có nhầm hay không? Cả ngày vận động rồi còn bắt ta làm cơm?! Bọn họ vậy mà dám bắt ta động thủ, có biết ta là ai hay không? Ta nhất định sẽ làm cho tên phó hiệu trưởng kia biết thế nào là đau khổ!…”
Phừng −−một tiếng, Lương Thiên Hoa ở tổ đối diện đã đốt xong lửa, chuẩn bị nướng thịt, mấy nữ giáo viên ngồi xung quanh thần tình ái mộ trầm trồ khen ngợi gã thật tài giỏi.
23 “Ai nha, ai nha… đau chết ta…”
Một tiếng hét thảm truyền đến, Lâm Dật còn chưa có hồi phục tinh thần ngồi yên thật lâu lúc này mới đột nhiên ý thức được thanh âm kêu rên đáng thương này phát ra từ cái người đang bị mình đè lên.
24 Sau khi tỉnh lại, Lâm Dật cảm giác như mình bị một cái xe tải cán qua, cả người mỏi nhừ vô lực, nhất là nửa người dưới cùng “địa phương kia” lại càng chỉ có một từ – ĐAU.
25 Trời xế chiều, mọi người thu thập hành lý, lên xe bus, tạm biệt nhà gỗ nhỏ, ao hồ cùng núi rừng về nhà. Ba ngày nay Lương Thiên Dục quả thật là vui vẻ nhất, bởi vì đã có thể cùng lão sư y mong nhớ ngày đêm đại chiến ba trăm hiệp, xem y cười như thể đường làm quan rộng mở, giống y con mèo ăn trộm được cá.
26 Ánh mặt trời sáng lạn, gió êm dịu thoang thoảng, một buổi sáng đẹp trời vài ngày sau, chuông cửa căn phòng trong kí túc xá của Lâm Dật vang lên không ngừng, hắn còn ngái ngủ đi ra mở cửa, người ngoài cửa rõ ràng là khách không mời mà đến.
27 Trong phòng khách treo đèn chùm thủy tinh, bày đặt những bình hoa cổ quý giá xa hoa, hai người không khí giằng co ngồi đối diện nhau trên ghế salon. Không gian im lặng tới nỗi chỉ nghe được tiếng con lắc đồng hồ tích tắc.
28 “Đáng giận! Lương Thiên Dục ngươi là cái gì? Ngươi dựa vào đâu đặt quy định với ta? Hừ!”
Mới ra khỏi bãi đỗ xe, Lâm Dật tay cầm bao công văn, càng nghĩ càng phát hỏa, thở phì phì nhấc chân đá lon nước rỗng trên mặt đất.
29 Ngày kỷ niệm thành lập trường chỉ chớp mắt đã đến, trường quý tộc tư nhân Hoa Dục khó có dịp mở cửa cho người ngoài vào thăm, ngay cả học sinh các trường khác cũng kéo nhau đến.
30 Trong văn phòng, tứ chi triền miên, Lương Thiên Dục mĩ danh là tới giúp Lâm Dật chỉnh đốn sổ sách, lại luôn đối Lâm Dật giở trò, từ bàn công tác kéo Lâm Dật quay cuồng lăn trên mặt đất.
31 Mọi thứ giữa hai người họ đều là dựa vào sự duy trì của Lương Thiên Dục, làm thế nào để hai người hiểu nhau thêm một chút, làm thế nào để hai người tạo thêm nhiều kỉ niệm hơn một chút, hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
32 Ngày hôm qua bỏ lại Josi đuổi theo lão sư, Josi khó tránh khỏi tính tình tiểu thư mà làm loạn, nhưng trừ lần đó ra cái gì cũng không còn phát sinh làm Lương Thiên Dục có chút khó hiểu.
33 Ngọt ngào mới được thêm vài ngày, sáng sớm chủ nhật, chuông cửa leng keng leng keng vang lên, Lương Thiên Dục bị đánh thức dỗ Lâm Dật tiếp tục ngủ, mình xuống giường đi mở cửa.
34 Ngày nghỉ, trên đường phố người đến người đi, địa phương náo nhiệt này bỗng nhiên xuất hiện hai người mặc lễ phục cao cấp, thiên kim tiểu thư cùng thiếu gia quý khí khiếp người, thật sự kì quái.
35 Hôm này tuyệt đối là ngày sinh nhật đáng giá nhất của Lương Thiên Dục trong suốt mười tám năm qua.
Lão sư của y hai gò má phiếm hồng ngượng ngùng, chân trần đạp trên nền nhà lát gỗ, trắng nõn gợi cảm nói không nên lời.
36 Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Thiên Dục mặt mày hớn hở mở cửa xe thể thao, chuyện không thoải mái trưa hôm qua sớm bị quên sạch bách từ lúc nào, khóe miệng cũng sắp kéo đến tận mang tai.
37 Tại đại trạch Lương gia, đèn thủy tinh chiếu sáng mọi ngõ ngách trong phòng cũng không ngăn được không khí tràn ngập hơi thở xám trắng lạnh như băng. Trên nền đá cẩm thạch trong phòng khách rải mấy tấm hình, bối cảnh giống nhau, thời điểm khác nhau, nhưng toàn bộ đồng dạng là một đôi thân ảnh.
38 Đều tự mang trong mình tâm sự cùng nghi ngờ, hai người dĩ vãng không có cái gì bất đồng chính là tự âm thầm áp lực che giấu bất an của mình, một người lo lắng vì gần đến hạn định bảy ngày, một người bị trách nhiệm cùng luân lý dày vò, nếu như bình thường hai người nhất định có thể dễ dàng phát hiện đối phương có chỗ không thích hợp, nhưng bọn hắn đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chỉ có Lương Thiên Hoa phát hiện.
39 “Bốp!” Âm thanh nặng nề vang lên, trong một giây, Lương Thiên Hoa đang ở trước mặt Lâm Dật bị Lương Thiên Dục không lưu tình chút nào kéo ra, nắm tay hung hăng hạ xuống, đánh gã cả người bay vào bên trong khoang hành khách, còn phát ra tiếng động ầm ầm.
40 Josi buông tay trước, Lương Thiên Dục tuyệt đối là tối kinh ngạc.
Sao có thể? Là Josi? Là đại tiểu thư y như lọ keo dính cứng bên người y?
Lương Thắng Viễn bởi chuyện này mà mắng chửi y một chút, Lương Thiên Dục nhận ra phụ thân phi thường tức giận, nếu không ông sẽ để quản gia nhắn tin chứ không đích thân đến tận trường học.