21 Lương Duy Nặc ngồi trong bóng tối nơi phòng khách, điểm sáng duy nhất trong phòng chính là từ khói trên tay anh, lúc sáng lúc tối, chỉ có chút ánh sáng từ ngọn đèn đường dành cho người đi bộ xuyên vườn hoa qua cửa sổ thủy tinh.
22 Bọn họ trần truồng nằm trên sàn nhà, Tưởng Vĩ Nhân gối lên khuỷu tay của Lương Duy Nặc, lắng nghe tiếng tim đập của anh, Lương Duy Nặc không hề cử động.
23 Thái độ cương quyết lúc này của Uông Gia Úy, khiến cô lại nhớ đến Lương Duy Nặc. Lúc đầu, Lương Duy Nặc cũng giống như anh ta vậy, bất chấp tất cả muốn cưới cô.
24 Mình đang đi làm nữa nên hơi bận với mệt. Vào thấy bạn mấy bạn cmt nhiệt tình nên cũng lê lết tấm thân mệt mỏi cố edit mấy trang. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình.
25 Nửa tháng sau tại phi trường quốc tế Đào ViênTưởng Vĩ Nhân ở trước quầy hàng không Tây Bắc, chờ Uông Gia Úy sắp xếp tốt. "Đã chuẩn bị xong rồi sao?" Cô tươi cười rạng rỡ, nhìn Uông Gia Úy.
26 Sáng sớm không khí trong lành, Tưởng Vĩ Nhân mở cửa sổ, gió nhẹ thổi tới. Chưa tới nửa giờ, Lương Duy Nặc sẽ phải vào phòng mổ. Nửa giờ nữa. . . . . .
27 Austin tiếp đó lại nói: "Anh ấy phải ở phòng chăm sóc đặc biệt một tuần lễ, cho nên tuần này thời gian em thấy được anh ấy sẽ rất ít. ""Không sao. ""Còn nữa, thị lực của anh ấy sẽ khôi Bac, khối u áp bức thần kinh thị giác đã thuận lợi cắt bỏ rồi.