21 Nó nhìn hắn rồi lại quay qua nhìn Khánh thật sự hiện giờ nó cũng không biết phải làm sao nữa, rối tung lên, nó phải làm sao để không phụ cả 2 đây? Nó nhìn Khanh, nhìn 1 cách rất đăm chiêu nó quyết định, nó đưa ra những gì mình nghĩ lấy hết can đảm nó nói:-Em đồng ý với anh Khánh, còn anh – quay sang Hắn nói tiếp-Xin lỗi! tôi không thể quay lại với anh được, 5 năm qua anh bỏ rơi tôi, sống chết ra sao tôi vẫn còn hoang mang khi anh khỏe mạnh anh không về thăm tôi, anh chắc hẳn cũng chẳng cần biết tôi sống ra sao đâu nhỉ? Anh có hiểu cái cảm giác chờ mong đó không? Vì nhớ mong anh tôi không biết làm gì phải gây dựng lại công ty cho anh, mỗi ngày tôi đều cắm đầu vào công việc để quên mọi thứ vè anh nhưng 6 năm tôi không thể? Không thể quên anh càng muốn quên anh thì càng nhớ anh, anh ở đâu đó anh có hiểu được cảm giác đó không? – nó nói rồi khóc nấc lên -Anh xin lỗi! nếu em đã lựa chọn như vậy anh cũng không níu kéo, lỗi sao thì cũng là lỗi của anh, em không có lỗi, đừng khóc nữa, anh chúc em hạnh phúc – hắn nói với giọng đều đềuNói rồi hắn quay lưng đi ai biết khi hắn quay lưng đi cũng là nước mắt hắn rơi và hắn cũng đâu biết nó ở phía sau cũng nấc lên nó mong lắm, mong hắn quay lại cầu mong hắn nói với nó lời tha thứ nó sẽ tha thứ cho hắn ngay nhưng muộn đã muộn rồi, hắn đi như người mất hồn đi không biết gì bây giờ trong đầu hắn chỉ có những câu nói của nó lúc nảy, hắn đi vô thức không để ý có 1 chiếc xe đang lao vào người hắn, bác tài trong xe cứ bíp còi mãi mà hắn vẫn đi nó ở trong này hoảng trợn tròn mắt nói lớn:-CẨN THẬNNó vừa dứt lời cũng là lúc chiếc xe đã đụng trúng hắn, hắn văng qua bên lề đường máu lê láng nó hét lên: - KHÔNGNó đứng lên chạy lại hắn, ôm hắn lên nói:-Anh à! Em xin lỗi! em không nên nói với anh như vậy, em sai rồi, anh tỉnh dậy đi, em sẽ không đồng ý với Khánh nữa? em yêu anh mà, anh ơi tỉnh lại với em – nó nói vừa nói và lắc mạnh người hắn.
22 Được 1 lúc, anh và cô bước vào, không thấy nó chắc là đi mua đồ ăn cho hắn rồi chắc, cô và anh nhìn hắn ngồi chơi với hắn được lúc thì nó bước vào trên tay cầm 1 hộp cháo thấy anh và cô nó hỏi:-Hai người đến khi nào?-Cũng chỉ mới đến – cô trả lời-Nó sao rồi em – anh hỏi hất mặt về phía hắn -Bác sĩ nói sẽ tỉnh lại nhanh thôi – nó cười buồn-Mà sao lại ra nông nỗi này vậy Linh – cô hỏi-Tại tao, tao vô dụng mất 1 lần lại muốn mất lần 2 – nó nói mặt đã ngấn nước nhưng miệng vẫn cười -Thôi mày đừng buồn nữa, sao rồi cũng qua rồi, dã lại anh tao cũng đã không sao – cô thấy nó đau lòng thì không hỏi gì thêm sợ nó buồn nên đành im lặngMột lúc lâu thì cô nói: - Thôi tao và anh Khánh An về mày ở lại chăm sóc cho ảnh -Ừ tao biết rồi – nó nói cười buồnAnh và cô bước ra về nó kéo ghế ngồi xát vào hắn nắm tay hắn, nước mắt lại rơi rồi nó tự kỉ mình nó: - Em sai phải không anh? Em làm anh đau sao anh? Em xin lỗi! em phải làm sao đây, anh ơi! Mau tỉnh lại đi nhìn em này nhìn người con gái anh yêu này – nó khóc, khóc nấc lên.
23 Nó đã quyết định đi Anh, nó hẹn anh và cô tới nhà nó có công việc, còn hắn đã ra viện, nhưng mấy ngày nay vẫn không thấy hắn ở đâu ( chắc buồn quá đi bar rồi đấy bà con ).
24 Thấm thoát đã đến ngày nó đi, hắn cứ mãi đâm đầu vào công việc hết công việc thì đi bar rượu bia, vâng vâng mây mây. Sáng sớm dậy nó chuẩn bị đồ đạc xếp hành lí rồi chuẩn bị cho chuyến bay chiều nay, 2h chiều nay có sẽ bay, nó nhìn gian nhà lần cuối, nó nhớ hắn quá, nó phải làm sao? Muốn gặp hắn quá, hắn ra sao, có nhớ tới nó như nó nhớ hắn không? Nghĩ thì nước mắt dàng dụa nó không muốn nghĩ nhưng sao đầu nó cứ hoạt động cứ liên tục nghĩ về những hình ảnh của hắn, nó làm sao để xóa sạch cái hình ảnh này đây, nó không can đảm là sao này nó có thể vượt qua khi ở Anh không có hắn không? Nó không dám nghĩ đến cảnh tượng đó, nó sợ lắm nó sợ mình yếu đuối, sẽ không thể nào rời đi được.
25 Những ngày sau đó, hắn lấy lại công ty mà nó đã nhượng lại trước khi đi, hắn dốc hết sức xây dựng lại công ty của mình, đổi tên lại thành H&L thay đổi hết tất cả các nhân viên cũ, hắn lạnh lùng hơn tàn ác hơn xưa.
26 Hắn đến điểm hẹn là 1 quán café, vừa bước vào hắn đã thấy 1 người phụ nữ đã ngồi sẳn ở đó rồi, không ai khác chính là bà ta, hắn lạnh lùng ngồi xuống bà ta ngước mặt lên nhìn hắn, hắn nói lạnh lùng:-muốn gì-từ đã con sao nôn vậy?-Ai con cháu bà-Vậy sao?-Vào vấn đề chính? Bà muốn gì?Bà ta cười lớn nói : - Nóng vậy con? -Ta chỉ muốn nói là, cảm ơn con! Đã nuôi con của ghẻ của cha mình khôn lớn đến bây giờ-Bà nói gì?-Con không hiểu sao? Tức là con Huyền Anh đó nó không phải em ruột con, ta tưởng điều này trước khi chết mẹ con đã nói cho con rồi chứ?-Bà nói sao? Bà đùa với tôi đó à?-Hhaha! Nhìn gì thế này giống đùa với con lắm sao?-Vậy nó là con ai?-Con của ông ta với bà vợ nhỏ của ổng-Không phải bà sao?Bà ta cười mảng nguyện.
27 Mọi chuyện cứ diễn ra theo quả tuần hoàn của nó. Hắn thì vẫn lo cho cô không biết cô có gặp nguy hiểm gì không cái dì ghẻ của bọn nó không phải vừa, 1 phần lo cho cô 1 phần hắn đang bù đầu vào công việc và đang tìm kiếm liên lạc của nó, hắn chỉ biết hiện tại nó chỉ ở Anh còn những chuyện khác hắn chưa điều tra ra.
28 Nói là làm anh chạy nhanh đến địa chỉ mà hắn đã đưa, hắn nghe anh đi thì cũng không yên tâm cho sự an toàn của anh nên cũng đã lấy xe chạy đến chổ đó, do anh đi trước nên đến trước anh 15 phút, nơi đó là 1 nơi cách xa thành phố không xa là mấy, 1 ngôi nhà hoang đã cũ, nơi này u tối, nhìn rất ghê tợn ( tưởng tượng không cũng đủ sợ rồi ), anh vào bước lên những tân cấp cũ kỉ làm bằng xi măng, từng bậc từng bậc chưa thấy ai, anh từ từ bước lên bậc cuối cùng cũng lên được trên đó, nhìn quanh chẳng thấy ai, tự dưng ngoài sau ai lấy cây đánh vào chân anh làm anh khụy gối xuống, từ bên trong vang lên tiếng cười mang rợ, từ phía sau đi ra là bà ta ngoài sau bà ta có 3 người mặc áo đen dìu cô bước ra bà ta vỗ vào mặc cô nói:-Tao không ngờ đấy, tao kiếm anh mày mà thằng bồ mày lại tới, quả là trời thương màAnh hiện tại không làm gì được bởi có 2 người đang giữ anh không sao thoát được anh dằn co rồi nói:-Khôn hồn thì thả cô ấy ra còn không thì đừng trách tôi, mấy người đã làm gì cô ấy hả?Cô vì liều thuốc mê cũng không đến nổi là mạnh nên ngay lúc này cô tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là anh, anh đang bị 2 người kia nắm giữ, bà ta uy hiếp:-Bây giờ làm sao? 1 là bồ mày chuyển tao ít phần trăm còn 2 là mày đưa tao ít phần trămLúc mẹ hắn cứ tưởng cô là con ruột nên sau khi chết cũng có chia cho cô 1 ít phần trăm, nhưng cô thì chẳng ham hố gì mấy cái đó chỉ lo ăn chơi là chính nên đã đưa hết cho hắn quản lí, cô bảo là cứ đưa hết cho hắn nhưng hắn không chịu bảo chỉ giữ giúp không lấy của cô-Bà đừng mơ mà nhận được phần trăm này phần trăm nọ - anh nói-Được – bà ta gạt đầu với 2 tên bợm trợn kia 2 người đó liền nhảy vào đánh tấp nập vào anh, mặt anh chảy máu khóe môi cũng đã rơm rớm máu, cô nhìn thấy trên trán anh lấm tấm những giọt mồ hôi cô cũng đủ hiểu anh đã chịu đựng như thế nàoCô đau lòng nhìn anh, anh cũng nhìn cô, cô có ý định đồng ý anh liền hiểu ý lắc đầu liên tục ý bảo cô đừng đồng ý, càng ngày 2 người kia càng đánh anh mạnh hơn, cô hét lên nhìn thẳng vào mặt bà ta:-ĐƯỢC MÀ TÔI ĐỒNG Ý , BÀ THẢ ANH ẤY RA ĐIBà ta nghe liền ra lệnh cho 2 người kia dừng lại cười nói:-Con nên nói sớm câu này thì bạn trai con đã không chịu khổ sở như vậy, nhưng không sao chưa chết mà phải không?-ĐỪNG – anh lấy hết sức nói với côCô lắc đầu, bà ta nhìn tình hình có vẻ ổn, liền hất mặt cho tên đàn em, hỉu ý liền đem ra 1 tờ giấy đưa trước mặt cô nói:-KíNhìn mặt cô có vẻ bí hiểm liền nói:-Bà cởi trói cho tôi đi tôi mới kí được chứ-Đừng mà – anh nói-Thà em mất 1 ít tài sản còn hơn nhìn anh chết anh hiểu không?Bà ta thấy cô nói cũng có lí liền cởi trói cho cô, cô cầm viết từ tay bà ta, run run kí trong lòng thầm nghĩ ‘ mẹ à chỉ lần này thôi con chỉ cần để cứu bạn con mẹ, mẹ không trách con chứ mẹ’.
29 2 năm sauCô và anh sắp tổ chức đám cưới, hắn thì cứ chú tâm vào công việc nên bây giờ công ty hắn đã đứng nhất nhì thế giới, còn nó, 1 năm học kinh doanh bên Anh tuy kinh nghiệm đầy người nhưng nó vẫn muốn đi học nên nó học 1 năm kinh doanh bây giờ nó đang làm cho 1 công ty cũng khá nổi tiếng đứng thứ 4 trên thế giới.
30 Hôm nay, là ngày nó bay về Việt nơi quê hương của nó, nơi có biết bao kỉ niệm với người đó, không biết hắn bây giờ ra sao? Sống tốt không? Còn nhớ nó không? Những câu hỏi cứ dồn dập vào đầu nó, nó lắc đầu xua tay để khỏi nhớ về hắn nữa, đâu còn là gì của nhau đâu mà phải quan tâm như vậy nhỉ? Nó cười buồn.
31 Đến điểm hẹn, nó chọn cho mình chổ ngồi, ngồi xuống chờ đối tác của mình đến. -Chị dung gì ạ? – nhân viên trong nhà hang hỏi nó-À! Đợi chút nhá, còn đối tác của tôi nữa-Dạ! có gì chị cứ gọi em nhé-Ừ.
32 Nó sải chân bước ra khỏi quán. Đầu miên mang. Nhiều câu hỏi? Tại sao hắn làm vậy? làm vậy hắn có lợi gì chứ. Nó suy ghĩ lúc lấy điện thoại ra: -Alo – đầu dây bên kia -Thưa sếp -Sao rồi? -Anh ta đòi tôi qua làm thư kí cho anh ta -Tôi cũng có nghe qua Nó lại nghĩ không biết hắn muốn làm gì: -Sếp tính sao ạ -Cô có muốn làm thư kí cho anh ta không? -Dạ …….
33 Hôm nay, là ngày nó đi làm đầu tiên. Diện 1 bộ đồ công sở, áo sơ mi trắng đóng thùng cùng với chiếc váy ôm sát người, mang 1 đôi dày màu đen cao 7 phân.
34 Tới trưa, nó vươn vai đứng dậy, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, mà sao hắn cho nó quá trời quá đất việc luôn, nó cắm cuối từ khi bước vào bàn ngồi đến giờ giờ mới xong, nó nghĩ chắc tình trạng này vẫn còn xảy ra dài dài, bởi chắc hắn sẽ trả thù nó bằng cách này.
35 Nó chạy hì hà hì hộc lên tới phòng, thở sâu nó đẩy cửa bước vào nhìn hắn mà nó phát ghét ngổi chẽm chuệ trên ghế hướng mắt nhìn nó, nó nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn, chĩa hộp cơm về bên hắn nó nói: -Cơm của anh Hắn đưa mắt ngây thơ nhìn nó nói: -Tôi bảo cô mua cơm sao? -Này… anh đừng có quá đáng nha -Không phải sao? Tôi nhớ tôi đâu bảo cô mua cơm? -Anh rõ rang là bảo tôi mua cơm cho anh giờ anh nói vậy nữa! -Có sao? -Anh….
36 Bước vào phòng trọ nó hắn nhíu mày, đưa cặp mắt nhìn nó, nó ngây người nhìn hắn -Bấy lâu nay cô ở đây sao? – hắn hỏi -Ừ! Sao? Có gì à? – nó thản nhiển đáp Hắn đảo mắt lần nữa nhìn quanh cái phòng, phòng có tí tẹo, chỉ đủ để được cái giường và cái tủ nho nhỏ, hắn suy nghĩ còn thua cái tolet nhà hắn nữa, hắn nhìn chổ góc nhà có 1 cái vali đầu nghĩ gì đó.