101 Hoàng Phủ Quý đại hỉ vội vàng tiếp nhận phong thư, bên trong là ngân phiếu, chính là ngân phiếu của Đông Lai tiền trang, tuy ngân phiếu cũng có khi là giả nhưng Đông Lai tiền trang tuyệt đối không có, đó là sản nghiệp của tề vương không ai dám động thủ trên đầu thái tuế.
102 Lúc này tiểu lạ lỵ Tô Y nghe thấy đường tỷ và Vô Tấn có hiểu lầm nhưng không biết là xảy ra chuyện gì đường tỷ không dám mở miệng, nàng lòng như lửa đốt liền lớn tiếng nói to:- Vô Tấn ca ca huynh tại sao có thể vô tình vô nghĩa như vậy?Thanh âm của Tô Y vừa giòn vừa vang, hơn nữa nàng là một tiểu nương chưa trưởng thành hẳn, ai cũng không để ý tới nàng, đột nhiên nàng chỉ trích Vô Tấn vô tình vô nghĩa khiến người ta giật nảy mình Cửu Thiên vội kéo nàng:- Y muội đừng nói lung tung.
103 Có thể thật sự là bởi hắn lười nhác không có mục tiêu gì, hắn lại cảm thấy rảnh rỗi quá mà khó chịu. Cho dù hiện tại hắn có tiền rồi nhưng loại cảm giác phất lên sau một đêm này khiến lòng hắn hơi trống trải.
104 Cửu Thiên hơi mờ mịt nhận phong thư. Nội tâm nàng loạn cả lên, rối như tơ vò, có hằng hà sa số đầu mối. Nàng không biết mình nên gỡ ở đâu trước? Trong phong thư hình như có rất nhiều bản thảo, nàng tiện tay rút ra một tờ, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ to "Trư Bát Giới ở rể Cao lão trang", bên dưới là dày đặc chữ nhỏ.
105 - Ngũ thúc!Vô Tấn đi tới. - Ha ha! Rốt cục cũng tỉnh ngủ rồi. Hoàng Phủ Quý đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cười nói:- Khí sắc có vẻ không tồi đâu!Hắn vừa nói vừa hạ giọng hỏi:- Cô nương kia thế nào rồi?- Chuyện này không liên quan tới thúc.
106 - Không được!Vô Tấn không chút do dự mà cự tuyệt. - Ngoài hãng buôn Tề Thụy ra thì nhà nào cũng có thể bán. Hắn thật sự canh cánh trong lòng đối với tiểu thư Tề gia kia.
107 Trong thư phòng, Tô Hàn Trinh chắp tay sau lưng chậm rãi bước qua bước lại, có vẻ lo lắng. Dù hắn biết Cao Hằng tới không có ý tốt nhưng hắn cũng chỉ biết phòng ngừa.
108 Vô Tấn yên tĩnh lại. Một câu vì huynh trưởng của ngươi có tác dụng hơn hết. Tô Hàn Trinh nhìn hắn lại tiếp tục nói;- Theo quy định thì chủ sự hộ Tào phải do thứ sử bổ nhiệm.
109 Trần Trực cười ha hả. Vô Tấn đã nói đúng ý của hắn rồi. - Vô Tấn nói không sai. Bề ngoài chúng ta không được hành động để đối phương đoán được ý đồ của chúng ta nhưng thật sự không động thủ thì chúng ta đúng là bó tay chờ chết rồi.
110 Vô Tấn cảm thấy hơi kỳ quái. Vì sao Hắc Mễ lại quan tâm tới đại ca của hắn chứ? Giao tình của hắn và Hắc Mễ cũng chưa tới mức này. Hắc Mễ dừng chân nói khẽ với hắn:- Duy Minh bị bắt, Phượng hoàng hội đã kinh động rồi.
111 Hai người đi vào phòng. Trần Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, vươn cánh tay mềm mại ôm lấy cổ Vô Tấn, hơi thở như lan, hai mắt sáng ngời thâm tình nhìn chăm chú hắn, dáng điệu ngây thơ đáng yêu hỏi:- Tam lang, có nhớ ta không?Vô Tấn không biết phải giải thích cho nàng thế nào.
112 Vô Tấn lo lắng trong lòng, làm sao để tới mai được. Hắn lấy ra một thỏi năm lượng bạc, bỏ vào trong rổ thiếu phụ nói:- Đại tẩu, chúng ta có việc gấp cần tìm hắn, tẩu nhất định có biện pháp đánh thức được hắn mà.
113 Ăn chén cơm này cả mấy chục năm tất nhiên hắn hiểu rõ rồi. Lúc này hắn rốt cục hạ quyết tâm được, ngẩng đầu nói với Vô Tấn:- Nếu chỉ làm giúp ngươi chuyện đầu tiên thì ta muốn nhận của ngươi một trăm lượng bạc.
114 Duy Minh nhắm mắt tựa vào tường dường thần. Lúc này trái tim hắn đã yên ổn hơn nhiều. Huynh đệ ở bên ngoài tích cực cứu hắn, khiến trong lòng hắn thấy một đường hy vọng.
115 Thân thể Thiên Tinh nhoáng lên vọt ra ngoài. Trần Trực chắp tay sau lưng đi tới phía cửa sổ, nhìn bóng cây lắc lư bên ngoài, thở dài khe khẽ:- Tô Hàn Trinh, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc toàn lòng dạ đàn bà.
116 Thân thể Thiên Tinh nhoáng lên vọt ra ngoài. Trần Trực chắp tay sau lưng đi tới phía cửa sổ, nhìn bóng cây lắc lư bên ngoài, thở dài khe khẽ:- Tô Hàn Trinh, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc toàn lòng dạ đàn bà.
117 Lửa giận của Vương huyện úy bốc lên vạn trượng, tát cho ngục tốt một cái. Ngục tốt không dám trốn tránh, ăn gọn một tát. Ánh mắt hắn đầy ác độ nhìn tử tù kia.
118 Lúc này cửa sau đột nhiên mở ra. Một gã tiểu nhị đi ra, trong tay cầm một chai thuốc và quần sáo. Ông chủ Từ lập tức ngừng khóc, xoay người giấu nước mắt, đưa tay nhận quần áo và bình thuốc, khàn khàn nói:- Ngươi đi đi! Ta không việc gì.
119 - Hay là cứ làm theo phương án của ta đi. Người đọc sách đều thích thể diện. Bắt thê tử và con cái hắn lại, lăng nhục trước mặt hắn thì ta muốn xem hắn kiên trì được bao lâu? Chuyện này không nên kéo dài nữa.
120 Từ Viễn trầm tư một chút rồi nói:- Hôm nay Tô Hàn Trinh đã bổ nhiệm đệ đệ của Hoàng Phủ Duy Minh tạm thay chủ sự hộ Tào, không muốn giao chức này cho người khác.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100