Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoàng Hậu Bỏ Trốn Chương 29

Chương trước: Chương 28



Tác giả: Sở Sở – 上官楚楚

Dịch: QT

Biên tập: Blue9x

Chương 18: Cảnh giới cao nhất của cỏ đầu tường

Tề Hiên, chúng ta lúc đó vẫn chưa hoàn toàn cảm mến nhau đúng không? Với ngươi mà nói chỉ là chút huyễn tưởng, là ta tự đa tình, đúng không? Ngươi nói ngươi muốn Bắc phạt? Nhớ nhé, phải sống trở về. Tuy rằng ngươi thương tổn ta, tuy rằng ta không thích ngươi, nhưng ta không mong ngươi chết. Nhớ nhé, ngươi nợ ta một đại nhân tình, trở về nga. Xuất môn nhớ phải tự chăm sóc mình, ta sẽ không đến tiễn ngươi, chúng ta… Không nên gặp nhau thì hơn.

Tiện nói cho ngươi, ta là Liễm Dung, còn được gọi là Phiên Phiên, là sư tỷ của Diêu Diêu. Với ta, đừng ôm huyễn tưởng gì nữa, ta vĩnh viễn không thể là Diêu Diêu. Còn nữa, Tư Oanh cô nương rất yêu ngươi, hảo hảo đợi ngươi. Muốn biết ta quan hệ thế nào với Diêu Diêu ư? Muốn biết Diêu Diêu xảy ra chuyện gì? Sống rồi quay về, ta nói cho. Ngươi biết đó, ta không thích nói nhiều (mỗ Sở: khiêm tốn nhỉ, ngươi thì chỉ được cái miệng như dao thôi), không nói nữa. Sau cùng, tiểu tử, đừng chết, nhân tình của bản tiểu tư ngươi vẫn chưa trả đâu đấy.

Dương dương tự đắc viết thành đại thiên thế này, nhìn cái chứ như chó cào của bản thân, thực rõ xấu hổ a.

Tôi và Tề Hiên có lẽ nên tạm thời không gặp mặt là tốt nhất, gặp rồi chỉ biết thương tổn nhau. Biết hắn phải đi xa, cố ý viết thư cho hắn thôi.

Thư pháp của tôi cũng khá, nhưng đương nhiên là dùng bút máy để viết. Chứ còn bút lông thì nát bét, để xem tâm ý hắn hiểu được đến đâu. Miễn là, miễn là miễn là có thể… Có thể… Khả dĩ nhìn được đi.

Bảo Tần Nhi đem thư cho hắn, trong lòng chợt nhẹ nhõm hơn nhiều, tựa như có cơn gió nhẹ thổi qua nội tâm. Dưới đáy lòng không còn gì nữa.

Tôi tin, khi thấy thư của tôi, hắn sẽ minh bạch, sẽ tỉnh lại về giấc mộng Diêu Diêu. Tử Oanh là một cô nương tốt, hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc.

Tề Hiên nhận được thư của tôi rồi, hắn bảo Tần Nhi nói với tôi ba chứ: Xin lỗi nàng.

Tôi chỉ cười, chúng tôi giờ đây không cần nói thêm gì nữa.

Tề Hiên xuất chinh, Tưởng Dung cũng không còn tới tìm tôi, Vân Dung ngoan ngoãn đi theo Giáo tập ma ma học quy củ. Mà tôi, bởi vì lòng vẫn còn một vấn đề, bỗng nhiên trầm mặc hơn rất nhiều. Lan uyển dị thường thanh tịnh, cha cũng thường xuyên đến chơi, nhưng cũng không nói gì, chỉ thờ dài, hoặc là dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi. Còn tôi cứ giả bộ không biết thôi.

Ngày qua rất nhanh, nháy mắt đã tới tháng sáu, ngày mai đã là ngày bắt đầu kỳ tổng tuyển tú nữ. Tôi và Tưởng Dung đều phải tham tuyển, Vân Dung đã có thể trực tiếp tiến cung rồi. Đi cửa sau là thuận tiện nhất, nhưng đáng tiếc, tôi không có phúc khí đó.

Ăn xong bữa trưa, trong nhà hỗn loạn, chuẩn bị quần áo trang sức cho tôi và Tưởng Dung. Tôi rất phản cảm với chuyện tiến cung này, về vấn đề thất thân đã nghĩ được đối sách, cùng không cần nóng vội, chậm rãi tản bộ bên hồ đã.

Tháng sáu, khí trời oi bức, tôi chỉ mặc một bộ đồ sa y, trong tay cầm chiếc quạt tròn mỹ nhân. Đây là vật lão cha cho tôi, Tần Nhi không muốn tôi cầm, nói như vậy không thể lộ vẻ thục nữ phong phạm. Nhưng cái quạt này rất đáng yêu a.

Đang muốn đi vào trong định ngồi, gặp Tưởng Dung đi đến, bên cạnh còn có một vị phu nhân mỹ lệ và một thiếu niên tầm 14.5 tuổi. Tôi đã đoán ra là ai rồi.

Cẩn thận quan sát mỹ phụ, bà một thân thanh sắc y sam, tóc mây búi cao, không mang đồ trang sức, khí độ bất phàm. Trên mặt có mang chút tiếu ý nhàn nhạt, có vẻ u nhã đấy. Thiếu niên cũng một thân thanh y, mặt mũi ôn hòa nở nụ cười, phỏng chừng là một tiểu đệ đệ thiện lương.

Tưởng Dung ngày mai sẽ tuyển tú, dung mạo tài hoa, nhất định sẽ trúng tuyển. Nghĩ ba người họ nên được hảo hảo gặp gỡ, tôi cũng không tiện quấy rối, quay người muốn đi.

“Tam muội.” Tưởng Dung nghe tiếng động, lên tiếng.

Tôi đanh đi đến, cười: “Chắc hẳn đây là Nhị phu nhân, còn đây là đệ đệ.” Câu nói ngu ngốc, ai chẳng biết a.

Mỹ phu nhân gật đầu: “Liễm Dung, con khỏe không?”

“Cảm tạ Nhị phu nhân quan tâm, con khỏe.” Lời thừa. Có khỏe không? Không khỏe sao đứng đây được?

“Mạc Ngôn kiến quá Tam tỷ.” Tiểu đệ lộ vẻ tươi cười khả ái.

Tôi khẽ cười: ‘Đệ đệ không cần khách sáo, đều là người một nhà.”

Loading...

Xem tiếp: Chương 30

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tâm Đầu Ý Hợp

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 8


Trai ngoan dính phải gái hư

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 6


Vị Hôn Thê Sát Thủ Của Tôi

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24


Sao Em Ngốc Quá Vậy

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 31


Phiền Toái

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50