21 Bưng ly rượu bạch ngọc, Triệu Nguyên Thừa cười cười: “U ác tính không thể để lâu quá, nó nguy hại đến thân thể, đúng lúc đem cắt bỏ là vô cùng tất yếu.
22 Tuy rằng tất cả mọi người không nói, nhưng trong lòng đều biết rõ, nếu dám bất kể hậu quả bất kính với vị tiền Hoàng hậu này, kết cục tuyệt đối bi thảm đến cực điểm.
23 Giữa trưa hôm sau, đang ở Vong Ưu cung uống nước ô mai ướp lạnh, Kỉ Khuynh Nhan nghe cung nhân báo lại, nói Triệu Nguyên Duy cầu kiến. Nằm ngiêng ở trên nghế mềm mại, nàng lạnh lùng cười một tiếng, chậm rãi đem chén canh đưa cho Ngọc Diệp.
24 “Lúc ấy cha muội một lòng muốn chết, cảm thấy mình là Tể tướng cũng vô lực ngăn cản Thương Việt bị diệt, thẹn với sự ưu ái của tiên hoàng, sao có thể đến Kim Thịnh làm quan? Cuối cùng hoàng huynh lên tiếng khuyên bảo, nói ông ấy thân là Tể tướng một nước, ông ấy làm đã nhiều, không cần thiết đem trách nhiệm đổ lên người mình, coi như Thương Việt thua nhưng dân Thương Việt vẫn còn, ông ấy làm sao để cho dân chúng khôi phục lại cuộc sống an khang, mà không phải tìm kiếm cái chết, mới khuyên được ông ấy không tìm đến cái chết nữa.
25 Ban đầu bởi vì để nàng sống trong cung được như cá gặp nước, hắn không tiếc vì nàng cùng quần thần đối kháng, cũng muốn đem danh phận Hoàng hậu hai tay dâng lên.
26 Việc hành thích xảy ra bất ngờ làm cả kinh thành lâm vào trạng thái phòng bị. Muốn hành thích Triệu Nguyên Thừa, Thượng Quan Sâm được đưa ngay vào thiên lao, sứ giả Cường Bắc cũng bị đưa vào Hình bộ.
27 Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhạo báng nói: “Ngươi xem, ngươi thương nàng hôm nay là trẫm, cô gái đã từng muốn gả cho ngươi, hôm nay đã hoàn toàn thuộc về trẫm.
28 Kỉ Khuynh Nhan cực kỳ tức giận, nàng từ nhỏ đến lớn được người cưng chiều, coi như là bị hắn bắt vào hoàng cung, cũng tuyệt đối được che chở như bảo bối.
29 Hôm đó nước biển chảy xiết, coi như Triệu Nguyên Thừa lệnh tất cả người hiểu thủy tính cùng nhau xuống biển tìm kiếm, cuối cùng đánh không lại vô tình của biển rộng, không tài nào tìm được bóng dáng Kỉ Khuynh Nhan.
30 Mọi người đồng thời nhìn về phía nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt sợ hãi. Trần Tiểu Long thấy thế, quan tâm nói: "Tiểu Nguyệt tỷ, tỷ không sao chớ?"Nàng ngẩn ngơ một lúc lâu, mới run rẩy nhỏ giọng hỏi: "Trần đại thúc, lỗ tai của có vấn đề, ngài.