61 Việc đầu tiên nàng làm khi mở mắt ra, là tìm kiếm bóng dáng Lê Nguyên Phong. “Ta đã cho người đưa hắn về dưỡng thương, ngươi không cần lo lắng. ” Lê Ứng Thiên cố giữ giọng bình tĩnh lạnh lùng, không muốn nàng phát hiện ra bão tố trong lòng hắn.
62 Tối đến, trời lại đổ mưa phùn. Giúp Thuỷ Trúc dọn dẹp bát đĩa xong, nàng lên phòng thăm Lê Nguyên Phong một chút, tiện thể đem mấy chiếc bánh ngọt lên cho hắn ăn tráng miệng.
63 Dạo này công việc ở tiền trang đã đi vào nề nếp, nhân viên quen với nguyên tắc làm việc, các chi nhánh cũng phối hợp với nhau khá nhịp nhàng. Chỉ cần không có bất trắc xảy ra, ngày ngày nàng chỉ việc ngồi một chỗ đợi tiền từ túi người khác chảy vào.
64 Trong giấc mơ, hắn thấy mình nắm tay nàng đi dưới tán bằng lăng, hai người cười cười nói nói vô cùng hạnh phúc. Vậy mà, lúc mở mắt ra, trước mắt hắn chỉ có Lê Bích Vân.
65 Nhiều khi Hạ Vy cũng không biết nên tự hào vì mình tiên đoán giỏi, hay là nên than thân trách phận vì mình nói đến điềm xấu nào là điềm xấu đó chẳng bao lâu liền ứng nghiệm.
66 Lần này gặp lại hắn đã có da có thịt hơn, sắc mặt hồng hào, cũng khiến nàng đỡ phần áy náy. “Không ngờ người hẹn tôi đến đây lại là ngài. ” Nàng mỉm cười thân thiện, ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn.
67 Việc tin đồn cảng Tế Châu sắp đóng lan ra nhanh chóng khiến những người có tiền gửi ở Lạc Vinh lo sốt vó. Lạc Vinh tiền trang làm ăn thất bại, số tiền mồ hôi nước mắt mà họ gửi trước kia sợ rằng cũng khó mà lấy lại.
68 Dường như trêu chọc nàng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống thường ngày của hắn. Sau khi khiến nàng tim đập thình thịch chờ nghe hắn ‘giải bày’, yêu cầu của hắn hoá ra chỉ là một buổi hẹn hò vào…nửa tháng sau.
69 Trời đêm bắt đầu trở lạnh. Nàng rút sâu vào lòng hắn, kéo tấm áo của hắn lên che kín ngực mình. Hắn nhìn nàng mặt đỏ như gấc ngó đông ngó tây, buồn cười đến không nhịn được, nhưng không dám cười thành tiếng.
70 Quãng đường từ Tế Châu đến kinh thành đi qua khá nhiều núi non rừng rậm hoang vu, nên Lê Nguyên Phong đưa quyển nhật kí mà mẫu phi hắn để lại cho nàng đọc giải sầu.
71 Lê Nguyên Phong vẫn quỳ ở đó, điềm tĩnh tự tin cúi đầu chờ khẩu dụ. Lê Ứng Thiên ngồi trên ngai cao chín bệ, cảm giác như có lửa đốt trong lòng. Tất cả ánh mắt văn võ bá quan đều hướng về phía hắn.
72 Dường như nàng nhìn thấy ánh mắt này đã rất nhiều lần. Nhiều nhất, chính là lúc trong ngục thất. Trong giấc mơ của nàng, luôn là hắn lặng lẽ tựa người vào cây bằng lăng, dùng ánh mắt đau thương đó mà nhìn lên cành hoa bị gãy.
73 Lê Nguyên Phong ngồi bên cửa sổ, nhìn chén chè mà Thuỷ Trúc vừa mang vào, không hiểu sao lòng dâng lên một cảm giác nặng nề. Năm xưa, nhìn Lê Ứng Thiên diệt trừ từng người từng người một để leo lên ngôi báu, hắn dửng dưng như đó là chuyện thiên hạ, không liên quan gì đến hắn.
74 Hắn thẫn thờ nhìn từng giọt nước mắt nàng thấm qua tấm lụa, cảm giác như toàn thân không còn chút sức nào. Người giãy giụa trong tuyệt vọng là nàng, vậy mà chính hắn lại thấy như đường cùng trước mắt.
75 Hạ Vy không biết năm ấy Trần Lâm Nguyệt tiến cung thế nào. Chỉ biết rằng, hôn lễ của nàng là sự kiện cả kinh thành đều trông ngóng. Các phiên chợ đều hoãn lại.
76 Lê Nguyên Phong bị trọng thương, nên buổi lễ tế tổ ở hoàng lăng bảy ngày sau đó Hạ Vy chỉ đến một mình. Sau các nghi thức cung đình phức tạp rườm rà, nàng và những người khác trong hậu cung được đưa đến một hành cung bên bờ hồ để nghỉ ngơi, trong khi Lê Ứng Thiên và các quan đại thần lên thuyền vừa thư giãn vừa bàn quốc sự.
77 Tây Vũ cứ một lúc lại đưa mắt sang quan sát phía bên kia đường. Chừng một canh giờ sau, từng bóng người lần lượt bước ra từ cánh cửa he hé mở. Chỉ đợi có thế, hắn ngồi điểm mặt từng nhân vật, ghi vào danh sách.
78 Lê Nguyên Phong cười nhạt, ngồi xuống phía đối diện người đàn ông nọ, tay nhịp nhàng đung đưa cây quạt. “Xưa nay, đủ tư cách để có hay không không quan trọng bằng đủ bản lĩnh để đoạt lấy hay không.
79 Hạ Vy ngồi thừ người bên bàn, lòng nóng như lửa đốt. Chưa bao giờ nàng thấy ánh nhìn cam chịu như thế từ đôi mắt hắn. Lê Nguyên Phong là người của hoàng tộc nên có lẽ bị giam ở đại lao phía tây hoàng cung, giống như nàng ngày ấy.
80 Lê Ứng Thiên nghe thấy tiếng náo động phía hồ nước liền nhanh như chớp phi thân đến. Yến tần đứng trên cầu, bối rối nhìn hắn, rồi nhìn xuống nước. Gương mặt từ xanh chuyển sang trắng bệch.