21 Doanh Trùng nhất thời hớn hở mừng rỡ, hắn còn đang đau lòng vì tổn thất tiền bạc chế tạo Thanh Hồ Điệp, giờ có thêm khoản thu này không chỉ bù lại tiền vật liệu đã tiêu xài mà còn kiếm thêm chút đỉnh.
22 Nội viện Võ Uy quận vương và ngoại viện hoàn toàn bất đồng, như thân phận của Trương Nghĩa là không thể bước vào. Thật ra Doanh Trùng cùng Tiết Bình Quý cũng như những ngoại nam khác, không được chủ nhân mời thì không được bước vào.
23 Doanh Trùng liếc ngang mới bắt gặp một màn này. Mắt thấy tên Chu Diễn sắp chạy vượt qua hắn, hắn liền không chút do dự cầm lấy cái ghế bên cạnh ném về phía Chu Diễn.
24 Doanh Trùng nhìn bóng lưng Doanh Định rời xa, có lòng muốn nói lại thôi. Chuyện Võ Uy quận vương phủ lần này thật quá quái dị. Người bố cục này nói là tính toán Doanh Trùng hắn thì không đúng, chẳng bằng nói là ám hại Diệp Tứ tiểu thư Diệp Lăng Tuyết đúng hơn.
25 Tiết Bình Quý cũng cảm giác cằm như muốn rớt đất, một lát sau mới tỉnh hồn lại. Cẩn thận suy nghĩ chốc lát rồi như hiểu ra nói:
- Chuyện này cũng không phải không thể nào.
26 Diệp Nguyên Lãng bình tĩnh nhìn con mình, tròng mắt lóe lên tia thất vọng rồi nhanh chóng biến mất, ông cười gằn nói:
- Nếu như ta không nhúng tay, chẳng lẽ để Diệp Hoành Bác ngươi gả Lăng Tuyết vào Hoàng Gia? An Quốc công phủ tuy là hố lửa nhưng cũng tốt hơn nơi ăn thịt người không nhả xương kia nhiều.
27 - Nguyệt Nhi, An Vương kia có từng nói những việc trên bia đá chắc chắn sẽ thành hiện thực không? Hắn có từng nghĩ tới ngày ta được chân truyền Tà Hoàng, nếu ta không ra ngoài thì sao? Hay nếu như ta không đi Võ Uy Quận Vương phủ dự tiệc thì sao?
Bên trong Luyện Thần hồ, Doanh Trùng đang tò mỏ hỏi tiểu nha đầu bên cạnh.
28 Doanh Trùng thử luyện mấy lần Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương nhưng đều thấy cứng ngắc, khó mà nắm được yếu lĩnh. Thương thuật này phong cách khác biệt với võ đạo thường ngày hắn tiếp xúc.
29 Trong Luyện Thần hồ, Doanh Trùng cầm tờ phòng khế Trương Nghĩa đưa cho mà thịt đau không thôi. Tòa ngũ nhập trạch viện này vốn là hắn chuẩn bị chỗ ở cho hai tháng sau.
30 Sau ba ngày, những thương tổn đến gân cốt của Doanh Trung cũng đã khép lại. Mấy ngày nay hắn cũng chuẩn bị cho việc đi xa mà thái y cũng đã kiểm tra không có gì đáng ngại nữa nên hắn trực tiếp lên đường.
31 Doanh Trung lặng lẽ không nói, bình tĩnh hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Bốn năm trước, phụ thân hắn, Doanh Thần Thông ở Thần Lộc nguyên trước thắng sau bại.
32 - Ánh mắt của thế tử thật bất phàm, Hàn Vũ giáp của Vạn Binh phường chúng ta do vũ tôn điều động có thể chống lại mặc giáp Thiên Vũ do hoàng gia Đại Tần ngự chế mà không rơi xuống hạ phong đấy.
33 Trong mắt Doanh Trùng, trong và ngoài thành Hàm Dương là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Trong thành phồn hoa náo nhiệt, ngoài thành thì lưu dân thành đàn, khổ không tả nổi.
34 - Thật yếu, ngươi không phải Doanh Trùng, ngươi là ai?
Người kia cầm trường đao chỉ thẳng, ánh mắt đầy nghi hoặc:
- Nếu là Doanh Trùng thì trong vòng một chiêu đã có thể lấy tính mạng Hạng Công ta, nếu dùng tu vi ngang nhau, chỉ cần ba chiêu đã làm bát phong đao của ta không thi triển được nữa.
35 - Quả là kỳ diệu, đây là uy lực thượng cổ võ học sao?
Hai canh giờ sau, Doanh Trùng cầm lên Tà Anh thương, sắc mặt phiếm hồng tâm tình phấn chấn không thôi.
36 - Hàn Vũ? Người trong giáp là ai, mau xưng tên ra!
Thanh âm kia hào sảng, tràn đầy khí phách.
Doanh Trùng không nói lời nào, chỉ yên lặng giơ thương, bộ dáng như gặp đại địch.
37 Trong ảo cảnh, Doanh Trùng đã cảm thấy Hàn Vũ mặc giáp không hợp với Đại Tự Tại huyền công chứ đừng nói đến Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương! Lúc trước hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, vì trong tiềm thức của hắn, võ học chưa đến thiên vị không thể điều động nguyên khí thiên địa, không thể sử dụng lực lượng thủy hỏa phong lôi.
38 - Tề Vương?
Doanh Trùng không khỏi đau đầu, hắn vốn định bảo thuộc hạ hất văng xe ngựa kia xuống đường để mình đi qua, là đứng đầu Hàm Dương tứ ác, hắn hoành hành ngang ngược đã quen, nào chút hổ thẹn với những chuyện này nhưng những lời này của Doanh Phúc phá đi ý nghĩ ban đầu này.
39 - Bộ dáng tiểu thư nhà Mã Ấp quận thừa kia thật không mang ác ý.
Trong xe ngựa, Trương Nghĩa cũng đang nói về đám người Võ Uy Quận Vương phủ phía sau:
- Thuộc hạ thấy nàng ấy và nô bộc xuất thân hào môn thế gia, võ lực không tầm thường.
40 Trương Nghĩa cũng tinh thông binh pháp biết được đạo lý tốt quá hóa dở vì vậy mà đoàn xe lặng lẽ tăng tốc nhanh hơn một chút mà thôi. Hơn sáu mươi hộ vệ vẫn như trước, cũng không biểu hiện bộ dáng gì khác biệt.