21 “Lâm Khỏa Văn, có người tìm nè!”
Lâm Khỏa Văn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy Đàm Tinh đang vui vẻ ngoắc tay gọi cô.
“Nghĩ kĩ chưa mà tới tìm tớ thế?” Lâm Khỏa Văn cười nói.
22 Lâm Khỏa Văn gửi một tin nhắn: “Tinh Tử, tớ nhắn tin cho Cao Á Uy rồi, chờ anh ta đến cướp cậu nhé, ha ha. ”
Tin nhắn trả lời lập tức được gửi đến: “Khoa văn, cậu đã nói gì vậy?”
Lâm Khỏa Văn tiếp tục hí hoáy viết tin nhắn: “Nói ‘tôi là ai’, rồi nói thời gian và địa điểm xem mắt của cậu, bảo anh ta mang cậu cao chạy xa bay, tuyệt đối lời ít mà ý nhiều!”
Tin nhắn trả lời: “Vậy anh ấy nói thế nào?”
Lâm Khỏa Văn cắn cắn môi, gửi một tin nhắn: “Anh ta chưa trả lời!”
Trưa thứ bảy hôm đó, Đàm Tinh bồn chồn lo lắng đi tới địa điểm xem mắt, vì lần gặp mặt này, mẹ Đàm còn đặc biệt dắt cô đi làm một kiểu tóc.
23 Tối hôm đó, Đàm Tinh nằm trên giường vuốt ve chiếc nhẫn kim cương, khóe môi vẫn giữ nguyên một độ cong, cô xoay tới xoay lui, kích động ngủ không được, bèn vơ tay lấy điện thoại di động, gọi điện cho Lâm Khỏa Văn.
24 Trương Sùng Huyền nhìn Cao Á Uy cười lưu manh, nói: “Trên đời này còn có chuyện có thể bức chết anh sao? Tôi thấy mặt anh dày như vậy, có gì thì nói nghe chút đi, biết đâu chừng là anh không dám làm, nên mới cố ý viện cớ.
25 Như Lâm Khỏa Văn suy đoán, học sinh sốt 39° kia chỉ bị cảm cúm thông thường, dường như tình hình bệnh dịch của Phi điển đã được khống chế, thầy chủ nhiệm thông báo trường hợp mắc bệnh ít dần, thế nhưng số lượng bạn học bị đau nách lại ngày một tăng lên, đây có thể gọi là “Di chứng tổng hợp của Phi điển”.
26 Trương Sùng Huyền dời môi mình đi, nhìn hàng lông mi thật dài có chút rung rung của Lâm Khỏa Văn, miệng cậu hơi nhếch lên, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Nhất định phải chờ tớ!” Cậu nói xong thì đứng lên, bước ra khỏi phòng tắm hơi.
27 Mặt Lâm Khỏa Văn đỏ lên, cậu nói như vậy là có ý gì? Cô cố gắng đè nén sự xấu hổ trong lòng để bình tĩnh hỏi ngược lại: “Nếu như hôm nay nam sinh đi cùng Cao Á Uy đến phòng tắm hơi không phải là cậu, cậu khẳng định người đó sẽ ôm tớ sao? Sẽ bắt tớ làm này làm nọ sao?”
Vẻ mặt Trương Sùng Huyền không đổi nhìn gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ tức giận của cô, đột nhiên cậu nở nụ cười, nụ cười này lại có chút yêu thương, cậu dùng tay kia móc một vật trong túi quần ra nhét vào tay cô, bàn tay cầm lấy cổ tay cô vẫn không chịu buông ra, từ trong miệng bật ra một giọng nói vô cùng thoải mái: “Nhặt trên đường, hình như con gái dùng rất hợp…….
28 “Vợ ơi vợ, em chịu ra rồi hả, sao hôm nay ra trễ vậy?” Cao Á Uy đẩy xe đạp chờ trước cổng trường, quay đầu chu miệng than phiền với Đàm Tinh.
Đàm Tinh lạnh nhạt nhìn anh một cái: “Không đi theo Khỏa Văn nữa sao? Hành động vĩ đại của anh em đều được nghe hết rồi.
29 Lâm Khỏa Văn gần như đực mặt ra nhìn cậu, không biết là ai cũng phát hiện ra cậu, vui vẻ nói: “Trương Sùng Huyền? Không phải cậu chuyển trường rồi à? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây thế?”
Trương Sùng Huyền vỗ vỗ vào lưng cậu bạn kia, nói: “Tớ theo mẹ về đây thăm bà ngoại một chút, bọn họ ở phòng kế bên, vừa nãy tớ thấy nhóm các cậu có vài bạn học chung lớp với tớ lúc trước, nên tới đây bắt chuyện một chút.
30 Sau khi ba Lâm và mẹ Lâm thu xếp ổn thỏa cho con gái, thì bắt đầu đi đến thế giới ngọt ngào của hai người.
Chỉ trong thời gian ngắn, bốn cô gái đến từ trời nam đất bắc đã kết thân với nhau.
31 Tối đó, Lâm Khỏa Văn ngồi trên giường, xoa mảng đầu gối có chút bầm tím, lúc chiều cô bị té hai lần, nhưng mà không tệ, bây giờ cô đã có thể trượt vững rất nhẹ nhàng, nếu đem so với Triệu Ngạn Khải, cô vẫn còn may mắn hơn nhiều, Triệu Ngạn Khải té tổng cộng không dưới hai mươi ba lần.
32 Trương Sùng Huyền miễn cưỡng điền vào bảng đăng kí thành viên mới của câu lạc bộ Kịch nghệ, Lâm Khỏa Văn nhìn dòng chữ cứng cáp của anh, nói: “Tớ cứ nghĩ là cậu sẽ tham gia đội võ thuật!”
Anh ngẩng đầu, làm như không có gì nói: “Luyện võ chỉ là để rèn luyện cơ thể, bây giờ tớ đã đạt được mục đích, cũng không cần phải vào đội võ thuật để hành hạ bản thân nữa, vốn tớ muốn tham gia vào đội bóng rổ của trường, nhưng mà kịch nghệ hình như cũng rất thú vị, nên tớ sẽ tham gia vào đội bóng rổ của học viện thôi.
33 “Sai, sai rồi!” Đội trưởng dùng sức tự gõ vào ót mình, “Tiểu Cường, lần này cảm giác của cậu không đúng, nghe không giống như là ‘Ta yêu nàng’, mà cứ như ‘Ta ghét nàng’ vậy, tiếp tục tìm cảm giác, nhớ lại xem bình thường cậu nói chuyện với bạn gái cậu thế nào, bây giờ hãy nói với Sùng Huyền y như vậy.
34 Lâm Khỏa Văn gần như chạy một mạch về ký túc xá, sau đó ngã phịch xuống giường, trái tim cô vẫn còn đập kịch liệt, cô giống như bị ma nhập, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh vừa rồi, anh nói cô là của anh, cô càng nghĩ càng thấy hạnh phúc, hạnh phúc đến mức chẳng biết phải bộc lộ thế nào, rốt cục nhịn không được khe khẽ hét lên một tiếng, dùng chăn che đầu lại, toét miệng cười khúc khích.
35 Diễn viên bắt đầu lên sân khấu, Lâm Khỏa Văn cũng không nhàn rỗi, cô cầm máy ảnh kĩ thuật số làm nhiệm vụ ghi hình.
Vương Nhân Cường và một nhân vật nam bước lên sân khấu, nữ sinh toàn hội trường bắt đầu thét chói tai, Lâm Khỏa Văn nghĩ, ôi, lúc này mới khai giảng chưa tới một tháng, mà anh ta đã có nhiều người hâm mộ như vậy.
36 Lúc Lâm Khỏa Văn trả lại túi xách cho Trương Sùng Huyền, thì đã là một tuần sau ngày biểu diễn.
Trương Sùng Huyền hí hoáy nghịch túi xách, chỗ bị rách đã được vá rất khéo từ bên trong, bên ngoài còn thêu một đóa hoa nhỏ, anh chỉ vào đóa hoa nói: “Đây là hoa hướng dương à?”
Lâm Khỏa Văn gật đầu, cười nói: “Mấy cái phức tạp hơn tớ không thêu được, như vậy có thể che được một phần đường chỉ.
37 Đổng Dương kéo tay Lâm Khỏa Văn chạy tới đại sảnh ở lầu một học viện. Trong đại sảnh có rất nhiều phòng, nhưng chỉ có một phòng là mang không khí khiêu vũ.
38 Cơ thể đang run run vì cười khúc khích của Trương Sùng Huyền bỗng khựng lại, hai tay cầm lấy vai cô, đẩy cô ra một khoảng, để cô đối diện với mình, mắt anh hiện lên ánh sáng lấp lánh, có chút vội vàng nói: “Cậu vừa nói gì?”
Lâm Khỏa Văn ngẩng đầu nhìn anh, một bên miệng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “Tớ nói, tớ rất thích khiêu vũ.
39 Tối hôm đó, Trương Sùng Huyền nắm tay Lâm Khỏa Văn đi dạo trên sân trường rất lâu, một đường đều là anh nói, cô lắng nghe, toàn bộ câu chuyện đều là về Đàm Tinh và Cao Á Uy, hóa ra bọn họ dự định cuối năm nay sẽ đi đăng kí kết hôn.
40 Những thành viên tham gia thi đấu của đội Công trình và đội Lý học đều đã bước vào sân, các nữ sinh vẫn muôn miệng một lời: “Nhân Cường, cố lên! Nhân Cường, cố lên!”
Ở bên này, trong tiếng cổ vũ đồng loạt, bỗng nhiên xuất hiện một tiếng hét lạc đàn: “Uông Gia Hằng, em yêu anh!”
Lâm Khoả Văn bịt lỗ tai, yếu ớt ôm đầu nghiêng sang một bên, hổ nữ Lý Mỹ Hiệp ngồi bên cạnh lại cong tay tạo thành một cái loa, rống lớn: “Uông Gia Hằng, em yêu anh!”
Phương San San cũng vô lực đỡ trán, cô nàng này, không biết làm như vậy sẽ hại chết các cô sao.