Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoa Sơn Tiên Môn Chương 927-928; Không Phục Đánh Cho Phục

Chương trước: Chương 925-926: Vị Trí Thứ Bảy



Giản Trường Không quát:

- Bình thường thì đúng là bình thường nhưng lần thứ bảy tương ngộ cách kết thúc không xa, khi đó hắn không địch lại ta, khoảng năm mươi chiêu là ta có thể lấy mạng hắn. Ngươi như vậy có được hai trăm lẻ sáu điểm, ta không tin!

- Vậy nên ta nghi ngờ Lục Nguyên không khả năng được nhiều điểm như vậy. Lý do hắn có nhiều điểm rất đơn giản, trước kia ta nghe nói Hoàng Thánh Đế Tử định lấy mạng Lục Nguyên, kết quả Pháp Thánh Đế Tử đại nhân ra tay đấu với Hoàng Thánh Đế Tử một trận, khiến Lục Nguyên giữ lại sinh mạng. Cho nên ta nghi ngờ, Lục Nguyên này là vì quan hệ nên cố ý sắp đặt cho hắn nhiều điểm như vậy chứ không phải chiến tích thật sự.

Giản Trường Không nói một tràng có lớp có lang, khi gã nói ra thì có nhiều người phụ họa.

Mọi người vốn lấy làm lạ là tại sao Lục Nguyên có thể lấy nhiều điểm như vậy, kết quả Giản Trường Không nói lần thứ bảy tương ngộ Lục Nguyên không phải đối thủ của gã. Tất cả người hỗn động cảnh cửu tầng có mặt đều không phục, hỗn động cảnh bát tầng thì rất thèm muốn cũng hét to không phục.

- Lục Nguyên là nhờ vào quan hệ!

- Đúng vậy, sao chúng ta phục được!

- Lúc đó tiến vào kế hoạch bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài ta đã lấy làm kỳ, hắn là hỗn động cảnh ngũ tầng làm sao vào được, thì ra là dựa dẫm quan hệ, giờ lại dựa quan hệ được đến hạng bảy, chúng ta không phục!

- Ta cũng không phục!

Pháp Tiêu Đế Tử, Pháp Cường Đế Tử nghe nhiều người la hét không phục thì rất nhức đầu. Dù bọn họ là đế tử nhưng muốn đè ép nhiều người không phục thì rất khó, dù gì đều là có lai lịch lớn, xem ra chỉ có nước công bố chiến tích của Lục Nguyên trong tương ngộ sâm lâm.

Chính lúc Pháp Tiêu Đế Tử đặt quyết tâm thì một giọng nói trong sáng vang lên:

- Xem ra có rất nhiều người không phục ta.

Thanh âm phát ra, mọi người nhìn hướng người nói chuyện, lên tiếng chính là Lục Nguyên.

Giản Trường Không nhìn hướng Lục Nguyên, nói:

- Không sai, chúng ta không phục ngươi, thì sao chứ?

Lục Nguyên gật đầu:

- Xem ra mọi người rất không vui, rất không phục hai trăm lẻ sáu điểm của ta. Vậy đi, người không phục đứng ra, cùng ta đánh một trận.

Lục Nguyên hời hợt nói:

- Không phục ta đánh cho ngươi phục.

Cha nó! Chọc con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người!

Chứ đừng nói bọn họ, thật sự xem mình là bùn dễ nhào chắc? Dễ khi dễ chắc? Ai nấy gào la.

Không phục thì đánh cho ngươi phục! Câu nói thật bá khí!

Lần này đa số người có mặt đều bị chọc giận.

- Lục Nguyên, ngươi thua cho ta!

- Có gì hay ho, Lục Nguyên, đợi đó bổn đại gia đấu với ngươi.

- Lục Nguyên, chờ ta gặp ngươi đi!

- Lục Nguyên, ta sẽ khiến ngươi biết cái gì gọi là tuyệt học dược chi văn minh!

- Lục Nguyên, Phong Thần Bách Bộ của Phong Tam Thập có gì ghê gớm? Hắn biết ba mươi bước thì ta biết ba mươi sáu bước, đợi ta đi!

Lần này tất cả đều đòi chiến, hừ, Lục Nguyên trước khi tiến vào tương ngộ sâm lâm thì chiến tích mạnh nhất chính là thắng đám như hỗn động cảnh thất tầng Phong Tam thập, Trương Quân Khả. Những người có mặt đa số là hỗn động cảnh bát tầng, cửu tầng, ai mà chịu phục Lục Nguyên chứ?

Nghe Lục Nguyên nói vậy, mặc kệ là hỗn động cảnh bát tầng, hay là hỗn động cảnh cửu tầng thì đều khí thế hiên ngang hét đòi đấu, bộ dạng không cùng Lục Nguyên tranh cao thấp thề không bỏ qua.

Không khí một hơi tăng lên cao nhất.

Pháp Tiêu Đế Tử nghe bên dưới rối một đống thì nhìn hướng Pháp Cường Đế Tử:

- Lục Nguyên này thật giống ngươi nhỉ, phong cách hành động bá đạo thật.

Pháp Cường Đế Tử cười ha hả nói:

- Cứ làm theo cách của hắn đi, không phục đánh đến phục.

Hai vị đế tử rất vui xem trò hay, nhưng hiênr nhiên mọi người cứ gào la đòi đấu không hay lắm.

Pháp Tiêu Đế Tử khụ một tiếng, nói:

- Được rồi, Lục Nguyên đã nói vậy, không phục thì đánh, vậy mọi người đánh đi, rất dễ làm. Nhưng các ngươi có quá nhiều người, Lục Nguyên không khả năng đánh nhiều như vậy. Thế này đi, chọn hai mươi người ra đấu với Lục Nguyên.

Lần này phải chọn ra hai mươi người đấu cùng Lục Nguyên, nhưng vấn đề là nhiều người có mặt đều muốn đấu với hắn.

Nói đùa, một kẻ không tên tuổi trong bại giả tổ được đến hạng bảy trong tất cả mọi người, ai mà chịu phục? Hơn nữa nghe giọng điệu của Giản Trường Không thì Lục Nguyên đánh không lại hỗn động cảnh cửu tầng Giản Trường Không, vậy thì càng khiến tất cả không phục.

Mặt khác, bây giờ Lục Nguyên xếp ở thứ bảy, nếu đánh thắng hắn thì nói không chừng sẽ thay thế hắn leo lên vị trí thứ bảy. Ai nấy đều muốn kéo Lục Nguyên về phái mình, nên giờ nghe Pháp Tiêu Đế Tử nói vậy thì ồ ạt báo danh, muốn tiến vào danh sách hai mươi người.

- Chọn ta, chọn ta đi!

- Ta nhất định phải ra tay, khiến Kiếm Môn đê tiện này biết thế giới bên ngoài trời cao đất rộng!

- Hừ, ngươi ra tay hả, hãy đểta đi, để cái tên bại giả tổ hiểu rằng người thắng giả tổ cường bao nhiêu.

Mọi người đều điên cuồng muốn tiến vào danh sách hai mươi người, vốn còn có rất nhiều hỗn động cảnh bát tầng muốn khiêu chiến với Lục Nguyên. Trong mắt những người hỗn động cảnh bát tầng muốn đánh bại Lục Nguyên không phải chuyện khó, ở trước mặt nhiều người đánh bại Lục Nguyên xem như nho nhỏ thành danh. Kết quả họ giành không lại người hỗn động cảnh cửu tầng.

Cho nên cuối cùng thì hai mươi người trúng tuyển toàn bộ là hỗn động cảnh cửu tầng, trong đó tất nhiên có Giản Trường Không. Mười chín người khác cơ bản đều là tinh anh văn minh, không một ai đơn giản cả, mỗi người đều có địa vị khá cao trong văn minh.

Phong Minh Nguyệt bất giác lo lắng cho Lục Nguyên. Lục Nguyên sư đệ một đấu hai mươi, cố tình hai mươi đối thủ của hắn mỗi người thực lực không tầm thường. Trận chiến này Lục sư đệ không khả năng thắng, chắc chắn là cục diện tệ hại, tới hai mươi đối thủ đấy!

Không biết Lục sư đệ sao bỗng nổi điên, đòi một đấu hai mươi làm gì!

Sao mà thắng được chứ?

Cho dù Lục Nguyên có thể thắng người thứ nhất nhưng mặt sau còn mười chín người, xa luân chiến thì căn bản không khả năng chiến thắng!

Kỳ thực đâu chỉ Phong Minh Nguyệt có suy nghĩ này, cơ bản tất cả người đều cho rằng xa luân chiến với hai mươi người là thua chắc rồi.

Hai mươi người ứng chiến với Lục Nguyên đã quyết định, nhưng giờ vấn đề là trình tự chiến đấu. Không ai cho rằng Lục Nguyên có thể chống bao lâu, chắc chắn rất nhanh thất bại, nếu xếp ở hai hàng đầu là có cơ hội ngowjc đãi Lục Nguyên rồi. Nếu xếp ở mặt sau chắc chắn không có một chút cơ hội, vậy nên đều muốn tranh đoạt cơ hội xếp ở nhất, nhìn. Hơn nữa không chỉ riêng cơ hội ngược đãi Lục Nguyên, nếu thắng hắn thì nói không chừng có thể thay thế vị trí hạng bảy, tiến vào mười hàng đầu là được thưởng rất dày, mọi người có ai không muốn?

Giản Trường Không quát:

- Là ta đề nghị cho nên người thứ nhất xuất chiến nên là ta!

Một người pháp cổ văn minh nói:

- Hừ, ngươi đề xuất thì người thứ nhất xuất chiến là ngươi chắc? Số một nên là ta, nơi này là cổ thế giới, ta là người pháp cổ văn minh, cái này gọi là khách theo chủ!

- Ta cảm thấy người thứ nhất xuất chiến nên là ta, Lục Nguyên phá Phong Thần Bách Bộ của Phong Tam Thập, vì thanh danh Phong Thần Bách Bộ, vì danh tiếng phong chi văn minh, nên do ta đến!

Một người phong chi văn minh hiên ngang lẫm liệt nói, dường như gã rất muốn giữ danh dự của phong chi văn minh vậy.

- Theo lý thì nên là ta mới đúng. Đệ đệ của ta từng ở trong Thái Hoàng Thiên thua vào tay Lục Nguyên, bây giờ phải báo thù rửa hận!

Một người dược chi văn minh giả bộ dạng thù sâu tận xương tủy với Lục Nguyên.

Nhưng bên cạnh lập tức có người vạch bộ mặt thật của gã:

- Thôi đi, lần trước không phải ngươi từng nói đó là đệ đệ của đệ đệ của đệ đệ của đệ đệ của ngươi, đệ đệ ở đâu ra vậy?

Đám người vì tranh cơ hội thứ nhất đấu với Lục Nguyên, giành đến ngất trời, dường như Lục Nguyên là món ngon vậy. Không có ai xem trọng Lục Nguyên, cho rằng trận thứ nhất hắn liền thua.

Ngay khi hai mươi người giành qua giật lại thì vang lên giọng Lục Nguyên:

- Các ngươi có phải lầm hay không? Ta kêu hai mươi người các ngươi không phải muốn xa luân chiến.

Tất cả lập tức nhìn về phía Lục Nguyên. Hắn nói không phải xa luân chiến, sao vậy, Lục Nguyên hối hạn à? Hắn không dám xa luân chiến với hai mươi người? Nhưng cũng bình thường, xa luân chiến thì hắn không có chút cơ hội thắng, nhưng mặc kệ đánh thế nào thì Lục Nguyên không có cơ hội thắng.

Mọi người nhìn sang, thấy Lục Nguyên gằn từng chữ nói:

- Ta nói không phục đánh cho phục không có nghĩa là xa luân chiến mà ý kêu các ngươi cùng lên, tới bao nhiêu ta tiếp bấy nhiêu.

Cái gì!

Mới rồi Lục Nguyên nói cái gì vậy?

- Ta nói không phục đánh cho phục không có nghĩa là xa luân chiến mà ý kêu các ngươi cùng lên, tới bao nhiêu ta tiếp bấy nhiêu.

Câu nói đó dường như lần thứ hai vang bên tai mọi người.

Theo lý thì một địch hai mươi người xa luân chiến thì khó khăn cao đến không tưởng tượng.

Một địch hai mươi người không dùng xa luân chiến mà cùng xông lên, khó khăn so với xa luân chiến ít nhất cao gấp mười lần!

Cao gấp mười nha gấp mười!

Cái này! Có phải là mới rồi lỗ tai nghe lầm không?

Mọi người bất giác nhìn hướng đối phương, phát hiện mỗi người đều nghi ngờ lỗ tai nghe lầm rồi, mỗi người đều như vậy thì xem ra không có lầm.

Lục Nguyên, hắn dám! Dám! Dám! Dám nói như vậy!

Hắn ăn gang hùm mật gấu, điên rồi, mất trí rồi! Nếu không thì không dám nói như vậy đâu!

Hắn điên rồi?

Vốn Lục Nguyên nói một chọi hai mươi mọi người hiểu là xa luân chiến đã thấy hắn điên, giờ hắn càng điên hơn, nói không phải đấu xa luân chiến mà muốn hai mươi đối thủ cùng lên, đó là điên cuồng cỡ nào, cuồng vọng cỡ nào, khiến người không thể tin tưởng.

Cái! Tên điên!

Nhưng mọi người nhìn Lục Nguyên, phát hiện biểu tình hắn không giống điên.

Hắn chỉ lấy ra hồ lô rượu ừng ực uống vài ngụm, có hào hùng bình thường không có.

Ta ngửa cổ sảng khoái uống, rượu dính đầy thân không để ý.

Địch thủ một, hai, mười, một trăm thì sao?

Tiếng rượu trôi qua cổ họng.

Hóa ra không phải nổi điên mà say rượu.

Pháp Tiêu Đế Tử và Pháp Cường Đế Tử mới đầu cũng không thể tin, Lục Nguyên lại muốn lấy một khiêu chiến hai mươi, đây đúng là phát điên. Nhưng thấy Lục Nguyên tràn đầy hào tình bắt đầu uống rượu thì Pháp Cường Đế Tử cười to.

Gã nói:

- Tiểu tử này đúng là có mấy phần bá khí của ta!

Pháp Tiêu Đế Tử ở một bên nói:

- Rõ ràng là có vài phần tiêu dao của ta!

Hiển nhiên hai vị đế tử này đều vừa mắt Lục Nguyên.

Nói xong Pháp Tiêu Đế Tử nghiêm túc nhìn Lục Nguyên, trầm giọng nói:

- Lục Nguyên, ngươi muốn cùng lúc ứng đối hai mươi địch thủ, nếu xác định thì lập tức tiến hành trận đấu. Hai mươi người cùng ra tay, xuất thủ quá nhanh, rất có thể trong cuộc chiến bị trọng thương, đến khi đó ta và Pháp Cường Đế Tử chưa chắc cứu được.

Lục Nguyên ngửa cổ hớp ngụm rượu, nói:

- Ta nói rồi, nếu họ không phục thì đánh cho đến khi phục. Đã nói kêu họ cùng lên, nói rồi thì đương nhiên không hối hận. Hơn nữa đấu với hai mươi địch thủ hỗn động cảnh cửu tầng thì rất sảng khoái, chỉ tưởng tượng thôi đủ khiến người sôi sục máu nóng.

Nói thật ra cùng lúc đối phó hai mươi hỗn động cảnh cửu tầng thì Lục Nguyên không tin tưởng trăm phần trăm.

Không sai, đối phó một, hai, ba, bốn hỗn động cảnh cửu tầng thì khá dễ dàng .

Nhưng hai mươi hoàn toàn khác với ba, bốn tên, khó khăn tăng lên rất rất là nhiều.

Nhưng thế thì sao? Việc gì đều nắm chắc mười phần mười mới dám làm, cuộc đời như vậy có phải hơi chán không?

Có khi cuộc đời mình phải sảng khoái vui vẻ chút.

Vậy nên ngẫu nhiên đùa là việc có ích cho thể xác khỏe mạnh cho tinh thần.

Lục Nguyên vừa thốt khỏi môi thì sự việc đã quyết định.

Pháp Tiêu Đế Tử, Pháp Cường Đế Tử chỉ có nước ở một bên xem kịch vui. Phong Minh Nguyệt lo lắng Lục Nguyên. Trương Quân Khả ở trong lòng cười lạnh, Lục Nguyên, ngươi đang tìm cái chết, hoàn toàn muốn chết mà, đối mặt hai mươi địch thủ, ngươi sẽ hoàn toàn bị mạt sát. Trương Quân Khả chỉ thấy vô cùng sung sướng.

Kiếm Hùng mặt lộ nụ cười khổ. Trong Kiếm Môn, Kiếm Hùng kế thừa Đông Dã chí tôn. Đông Dã chí tôn nổi tiếng hiếu chiến, Kiếm Hùng thế thừa ba mươi hai văn tự chữ 'hùng', bình thường chiến đấu cực kỳ sảng khoái, cực kỳ hào tình, nếu không sẽ chẳng xưng hùng. Nhưng bây giờ phong cách chiến đấu của mình vẫn không bằng Lục sư đệ chơi dữ hơn. Lục sư đệ đúng là hào tình đến hơi cuồng, nhưng chiến đấu như vậy, ta thích.

Mọi người phản ứng lại, nhưng không chút nghi ngờ, hai mươi người được chọnđa số sắp nổi điên.

- Tốt lắm, dám lấy một đấu hai mươi người, cùng lên một lúc, xem ra không cần tranh trước sau rồi.

- Đích thực, không cần tranh thứ tự nữa, chúng ta cùng lên triệt để đánh bại Lục Nguyên, để hắn hiểu cái gì là Mã Vương Gia có ba mắt!

- Đến lúc ra tay đừng ác quá, ngươi nặng tay đánh chết hắn thì hết chơi.

- Khặc khặc khặc khặc.

Hai mươi tên hỗn động cảnh cửu tầng cùng cười gian.

Vốn trong đám có nhiều người tự tin thắng Lục Nguyên.

Bây giờ Lục Nguyên nói hai mươi người cùng lên thì lên thôi, cùng xông lên, để Lục Nguyên hiểu rõ cái gì gọi là Địa! Ngục! Trần! Gian!

- Ra tay!

Giản Trường Không đánh ra công kích, giản của gã như một ác giao thò ra ngoài, đây chính là một chiêu trong Giản Phệ Kiếm Lưu. ác giản xuất giản, chiêu này thật như là một con ác giản xuất giản vậy. Mới vừa thì triển đã có mùi cực kỳ hung ác, hơn nữa cái loại hung tợn này dần tăng cường.

Mà Giản Trường Không vừa đánh ra một chiêu này có có một người giản chi văn minh phối hợp, đánh ra Giản Long Thăng thiên, thật là giản như rồng bay lên trời. Một cái đánh ra giản một cái thăng thiên, hai chiêu liên kết tập kích Lục Nguyên.

Hơn nữa bây giờ ra tay không chỉ là hai người này.

Mười tám người khác cùng ra tay.

Phong chi văn minh có người dùng Phong Thần Bách Bộ thứ ba mươi sáu bước, Phong Chi Phiêu Miểu, sử dụng chiêu này gã sẽ biến mất trên trời rồi đột ngột xuất hiện, ngươi không biết rốt cuộc hắn ở đâu, không thể tỏa định vị trí người này. Nhưng hắn có thể tấn công ngươi cực kỳ đáng sợ. Phong Thần Bách Bộ, càng đến mặt sau càng kinh khủng, nghe nói một trăm bước là đào thoát hủy diệt, hủy diệt ý chỉ hủy kỷ nguyên. Nghe nói năm đó người sáng tạo ra bộ Phong Thần Bách Bộ muốn dùng một trăm bước đào thoát kỷ nguyên hủy diệt, thật là tình hình không thể tưởng tượng.

Rồi có người phong chi văn minh lấy ra tuyệt học Phong Liệt Bách Thức. Cái gọi là Phong Liệt Bách Thức kỳ thực là học cùng Phong Thần Bách Bộ, nhưng danh tiếng không lớn bằng Phong Thần Bách Bộ. Tuy nhiên, Phong Thần Bách Bộ là chiêu thức tăng tốc, còn Phong Liệt Bách Thức là hoàn toàn công kích. Phong Liệt Bách Thức chính là muốn đem gió không ngừng phân liệt, dùng đủ các loại phân liệt phong, hủy diệt phong để diệt trừ đối thủ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 929-930: Đánh Bại Tất Cả

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Sẽ Mãi Yêu Em

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 36


Quỷ Súc Hung Mãnh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 14



Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 49


Phúc Quốc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10