- Xem ra, phương diện đạo đức ngươi đạt rồi. Kế tiếp chính là khảo hạch thực lực, tiềm lực. Ta không mong muội muội của ta gả cho một người không thể bảo vệ được nó. Nếu vượt qua khảo hạch sau đây, là đại ca, ta thừa nhận ngươi và tứ muội.
Pháp thánh đế tử nhìn về phía Lục Nguyên:
- Ngươi biết cảnh giới thế giới cảnh không?
Lục Nguyên bị Pháp thánh đế tử đột nhiên gắn cho cái mác lạ lùng, cho rằng mình sẽ lấy muội muội của ông ta. Nhưng có một điều không thể phủ nhận được là, bản thân cũng có chút thiện cảm với muội muội ông ta, đang định giải thích gì đó. Nhưng lúc này Pháp thánh đế tử lại nhắc đến cảnh giới thế giới cảnh này. Lục Nguyên khá tò mò về đại cảnh giới thế giới cảnh này.
Mà ở kiếm môn, liên quan đến đại cảnh giới thế giới cảnh này, cũng giới thiệu không nhiều.
Pháp thánh đế tử không vội không chậm nói:
- Ở trong thế giới cảnh, sau khi tự thành tiểu thiên thế giới một phương, sẽ có một cảnh giới gọi là tạo vật. Tạo vật cảnh nói ở đây, tạo ra không chỉ là vật thể không có sự sống, còn cả linh hồn có sự sống. Đây chính là vô thượng uy năng của Thế giới cảnh.
Sau khi ông ta giới thiệu xong về Tạo vật cảnh, chuyển chủ đề:
- Người theo đuổi muội muội của ta khá nhiều, trong đó, mấy người có thực lực nhất, lần lượt là bốn người Nghiêm Thiên Pháp của Pháp Cổ Văn Minh, Vũ Sinh Đế Tử của Vũ Cổ Văn Minh, Thiên Hoang Đế Tử của Hoang Cổ Văn Minh, và Phong Nhị Thập Tứ của Phong Chi Văn Minh.
Trong đó, Nghiêm Thiên Pháp của Pháp Cổ Văn Minh là đệ tử cha ta mới thu nhận. Thực lực tuy không bằng Pháp chi tử, nhưng cũng là một người khá có tiềm lực trong số đệ tử của cha ta. Vũ Sinh Đế Tử của Vũ Cổ Văn Minh chính là Đế Tử trẻ tuổi của Vũ Cổ Văn Minh, rất được Vũ Cổ Văn Minh chi chủ sủng ái. Thiên Hoang Đế Tử của Hoang Cổ Văn Minh, thân phận tương đương với Vũ Sinh Đế Tử. Phong Nhị Thập Tứ của Phong Chi Văn Minh, mặc dù thân phận không bằng ba người kia, nhưng thực lực rất đáng kinh ngạc. Nghe nói ngươi ta có cái tên Phong Nhị Thập Tứ là do tốc độ của ngươi ta, còn nhanh hơn tốc độ trôi qua của 24 tiết khí.
Ta dùng thủ đoạn Vô Thượng của Tạo Vật Cảnh, tạo ra bốn người họ. Đương nhiên, bốn người bọn họ được tạo ra, đều chỉ là thực lực Hỗn Động Cảnh tam trọng thiên, cao hơn một trọng thiên so với pháp lực của ngươi hiện nay. Người được tạo ra, có tất cả thủ đoạn Hỗn Động Cảnh tam trọng thiên của bọn họ, tính cách cũng giống hệt bọn họ.
Bàn tay lớn tựa hồ có ma lực vô cùng của Pháp Thánh Đế Tử, miết trên không trung bốn lần.
Đồng thời, xuất hiện bốn người.
Người thứ nhất là Nghiêm Thiên Pháp của Pháp Cổ Văn Minh. Người này có vẻ khá trẻ, trông ngươi tuấn như dương quang, rõ ràng có bộ dạng của một tiểu sinh. Trên toàn thân áo bào của ngươi ta, đều tràn đầy pháp thuật phù chú. Ngươi ta nhìn về phía Lục Nguyên:
- Chỉ một người của Vô Thượng Đại Giáo, lại dám cướp Kiếm Linh Đế Cơ của ta, thực là muốn chết. Lần này, để ngươi nếm thử sự lợi hại của trăm loại pháp thuật của ta.
Người thứ hai là Vũ Sinh Đế Tử của Vũ Cổ Văn Minh, tên này trông khá cường tráng, oai hùng dọa người. Ngươi ta tinh thông vô số loại vũ kỹ, nhìn Lục Nguyên:
- Chỉ là một kiếm môn, chỉ là một người được phân loại ra từ Vũ Cổ Văn Minh ta, lại dám khiêu chiến với ta, thật buồn cười.
Vũ, là một nhân tố lớn, còn trong kỷ nguyên này, kiếm thực ra là nằm trong vũ.
Ngoại trừ kiếm, đao, thương, tiến…đều thuộc trong vũ. Cho nên Vũ Sinh Đế Tử mới dùng giọng điệu này nói chuyện với Lục Nguyên, giống như giáo huấn một người dưới.
Người thứ ba là Thiên Hoang Đế Tử của Hoang Cổ Văn Minh, ngươi ta nhìn về phía Lục Nguyên:
- Yêu nghiệt, phản nghịch, người của kiếm môn, nếu không phải là Pháp Cổ Văn Minh chúng ta che chở cho các ngươi, đã tiêu diệt cả nhà các ngươi từ lâu rồi.
Hoang Cổ Văn Minh coi người dùng kiếm là yêu nghiệt. Kỷ nguyên trước là kỷ nguyên của kiếm, kỷ nguyên trước là thế hệ di nghiệt.
Người thứ tư là Phong Nhị Thập Tứ của Phong Chi Văn Minh, nhìn về phía Lục Nguyên:
- Nghe nói ngươi dùng kiếm, đáng tiếc, bất luận ngươi dùng cái gì, đều xếp dưới tốc độ nhanh vô song của ta, bị đánh tan xác thành tro bụi. Bởi vì ta là Phong Nhị Thập Tứ, có thể so sánh với nhân vật thiên tài tuyệt thế của Cổ Văn Minh, gặp ta, dám tranh Kiếm Linh Đế Cơ với ta, là sai lầm lớn nhất của ngươi, mà sai lầm một lần, đã đủ để ngươi chết một lần rồi.
Bốn người này, người sau càng điên cuồng hơn người trước, cho dù chỉ là nhân vật dùng Tạo Vật cảnh tạo ra, bởi vì, đây vốn là tính cách của bọn họ. Nếu bọn họ tới đây thật, chỉ sợ càng điên cuồng hơn bốn phân thân này. Bọn họ làm gì có người nào không có được gia thế cao quý cực kỳ, có được tiềm lực vô hạn.
Pháp Thánh Đế Tử nhìn về phía Lục Nguyên:
- Chân thân của bốn người này, có thể sẽ là đối thủ chân chính trong tương lai của ngươi. Dù sao muốn làm muội rể ta cũng không dễ dàng như vậy đâu. Như này đi, trong số bốn người này, ngươi chọn một người. Nếu có thể thắng, liền coi là vượt qua khảo nghiệm của ta. Sở trường của bọn họ, lần lượt là Pháp Thuật, Vũ Học, Hồng Hoang, và Tốc Độ.
Nếu vượt qua, ta cũng sẽ ban thưởng một chút cho ngươi. Xem như đây là lễ vật mà ngươi vợ tương lai tặng cho muội rể. Vượt qua càng vẻ vang, lễ vật sẽ càng lớn. Nếu không vượt qua, thực bất hạnh, ta cũng sẽ không đồng ý việc ngươi và muội muội ta.
Pháp Thánh Đế Tử nhìn về phía Lục Nguyên nói:
- Quyết định đối phó với ai?
Kỳ thật khảo hạch mục ba này, là khảo hạch sức chiến đấu của Lục Nguyên.
Đương nhiên, muốn khảo hạch sức chiến đấu cũng không thể bắt một Lục Nguyên Hỗn Động nhị trọng đánh với Hỗn Động ngũ trọng, lục trọng được, như vậy quá vô nghĩa.
Cho nên, Pháp Thánh Đế Tử mới khảo nghiệm Lục Nguyên như vậy.
- Bốn người bọn họ, cùng lên đi.
Lục Nguyên hời hợt nói.
- Cái gì.
Pháp Thánh Đế Tử không khỏi thấy quái lạ, ngươi ta thực sự kinh ngạc, Lục Nguyên đang nói gì vậy.
Pháp Thánh Đế Tử rất sủng ái tứ muội Kiếm Linh Đế Cơ.
Cho nên, không thể để cho Kiếm Linh Đế Cơ chịu bất kỳ tổn hại nào.
Đối với người đàn ông mà rất có khả năng Kiếm Linh Đế Cơ sẽ thích, đương nhiên muốn khảo nghiệm nhiều lần. Phương diện đạo đức đã vượt qua được, bây giờ là khảo hạch phương diện thực lực. Cửa ải này, Pháp Thánh Đế Tử cho rằng mình có chút làm khó Lục Nguyên. Dù sao, lần này bốn đối thủ của Lục Nguyên, cơ bản đều có xuất thân cao quý. Thứ hạng trong Cổ Văn Minh đều có thể được gọi là thiên tài tuyệt thế. Mặc dù so ra thì kém cấp độ của Khí Vận Thất Tử, nhưng cũng coi là nhóm người rất mạnh dưới Khí Vận Thất Tử. Bốn người bọn họ, bất luận người nào, đều có thực lực kinh người. Còn hiện nay, bốn người mà Pháp Thánh Đế Tử dựa vào thủ đoạn Tạo Vật Cảnh để tạo ra, thực lực đều là Hỗn Động Cảnh tam trọng thiên, cao hơn Lục Nguyên nhất trọng thiên.
Lục Nguyên phải thắng một người, cũng không dễ dàng gì.
Pháp Thánh Đế Tử vốn cho rằng như vậy, nhưng không có cách gì. Muốn lấy được Kiếm Linh Đế Cơ thì phải mạnh mẽ. Cho nên, cho dù là làm khó Lục Nguyên, cũng không có cách nào. Hơn nữa, nghe nói Lục Nguyên lúc ở
Đại Đạo Cảnh, từng liên tiếp thắng ba chục ngàn, hẳn là có chút thực lực, không dễ bị đánh bại như vậy.
Nhưng, Pháp Thánh Đế Tử cũng tuyệt đối bất ngờ, Lục Nguyên lại nói “bốn người họ cùng lên”. Hơn nữa còn nói rất hời hợt.
Hắn có biết bốn người này mạnh như nào không? Biết bốn người này cùng lên thì hàm ý gì không?
Nghiêm Thiên Pháp cười ha hả:
- Tốt, rất tốt, tự ngươi muốn tìm cái chết, đừng trách ta.
Nghiêm Thiên Pháp niệm Pháp chú. Ngươi ta định thi triển pháp thuật Tinh Thần cấp đính phong, trọng lực vô biên. Một chiêu pháp thuật này, có thần thông thần kỳ, có thể khiến lực hấp dẫn của trái đất đối với con người biến thành gấp khoảng một trăm ngàn lần so với ban đầu.
Lúc trọng lực đột nhiên gia tăng gấp trăm ngàn lần, áp lực với cơ thể lập tức lớn thêm một trăm ngàn lần. Pháp chú này của Nghiêm Thiên Pháp xem ra cũng không phải thứ có tính công kích trực tiếp gì, tựa hồ chỉ là pháp lực hỗ trợ. Nhưng đây vốn là chiêu công kích cực kỳ hung hiểm. Trọng lực tăng một trăm ngàn lần, lập tức có thể khiến tu tiên giả Hỗn Động Cảnh đều bị loại trọng lực này đè ép trực tiếp, dần tới cái chết. Cũng chỉ có luyện Tinh Thần Cấp tới đính phong, mới có được loại trọng lực vô biên này. Thậm chí chiêu pháp thuật này, đã ẩn chứa là Diệt Tinh cấp rồi.
Nghiêm Thiên Pháp cũng không phải người lương thiện gì, vừa ra tay đã dùng sát chiêu tuyệt mạnh.
Mà trong tích tắc Nghiêm Thiên Pháp ra tay, Vũ Sinh Đế Tử trong nháy mắt đã tới bên cạnh Lục Nguyên, đánh một đại phách vương quyền tới, một đại phách vương quyền này, một khi đã xuất ra, liền thần thông đủ để tiêu diệt hết thảy thành tro bụi. Đây là quyền pháp vô cùng. Ngươi ta định khiến Lục Nguyên nổ tan xác. Cú xuất quyền này, như bá vương trên đời, diệt hết mọi thứ.
Đại vương Phách quyền, đây là võ học của Cổ Văn Minh.
Tuyệt học của Cổ văn minh, so với tuyệt học bình thường, tuyệt đối không giống.
Còn Thiên Hoang Đế Tử, cũng lập từng ra tay, trường đao của ngươi ta múa một đường. Đao này mang theo khí tức của Hồng, khí tức của Hoang, vô cùng ảo diệu, tựa như trở lại khí tức buổi Hồng Hoang. Chém hướng về phía Lục Nguyên, một đao kia tựa hồ muốn chém phá hết thảy, trảm đi hết thảy, giống như quay lại thuở Hồng Hoang.
Đây là Đại Hoang Đao Pháp.
Nghe nói còn có Đại Hồng Đao Pháp, Đại Nguyên Đao Pháp, Đại Thủy Đao Pháp.
Tứ đại Đao Pháp này một khi liên thủ, liền có thể tạo thành Hồng Hoang, được gọi là tứ đại Đao Pháp của Hoang Cổ Văn Minh. Đương nhiên, chỉ một Đại Hoang Đao Pháp thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi.
Đao pháp của ngươi ta huyền diệu, hơn nữa trong lúc ngươi ta động thủ, đã có một cỗ khí tức tản ra áp chế Lục Nguyên, người của Hoang Cổ Văn Minh, Thiên Sinh Tiện Khắc Chế Kiếm Tu.
Phong Nhị Thập Tứ hét một tiếng đến sau lưng Lục Nguyên, một chân đá tới.
Ngươi ta ra tay cuối cùng, nhưng lại là người tiến đến bên người Lục Nguyên nhanh nhất.
Thích pháp của ngươi ta, không có bất kỳ môn đạo nào. Chính là một thích rất đơn giản, nhưng, chỉ một thích đơn giản này, cũng có thể đá nát tất cả. Bởi vì quá nhngươi, nhanh tới mức với mắt thường, cảm giác không theo kịp. Phong Nhị Thập Tứ được gọi là người nhanh nhất trong thời đại này. Nhanh nhất này, là bao gồm rất nhiều Văn Minh, dù không bao gồm Cổ Văn Minh, nhưng cũng đủ kinh dị rồi.
Pháp thuật trọng lực vô biên của Nghiêm Thiên Pháp, Đại Phách Đạo Quyền của Vũ Sinh Đế Tử, Đại Hoang Đao Pháp của Thiên Hoang Đế Tử, Khoái Thích của Phong Nhị Thập Tứ.
Tứ đại tuyệt sát, hướng đến Lục Nguyên.
Đối diện với bốn tuyệt sát này, tay Lục Nguyên vừa lật, lấy bản thân làm trung tâm phát động lực luân hồi. Vòng luân hồi cực lớn xuất hiện trên người hắn. Nhưng đối diện với bốn người này, vòng luân hồi đơn thuần không tác dụng, Lục Nguyên lật tay lại là một kiếm.
Lúc kiếm này mới bắt đầu, dựa vào tốc độc nhanh nhất phản lại Phong Nhị Thập Tứ. Phong Nhị Thập Tứ phát hiện đao này của Lục Nguyên đúng lúc chỉ về nơi mình định đá tới, một cước này lại không thể đá tới. Ngươi ta vừa định lui, lại phát hiện kiếm của Lục Nguyên rõ ràng đuổi theo, điểm rơi ở mỗi nơi đều rất hoàn mỹ. Ngươi ta tiến vào quá nhngươi, muốn lui trở ra, nhưng lại bị nhát kiếm hoàn mỹ chặn lại con đường thoát đẹp nhất. Ngươi ta đành bứt ra, kiếm khí của kiếm này lại đã đâm vào chân ngươi ta, làm chân ngươi ta bị thương nhẹ.
Đồng thời, một kiếm này chưa xong.
Một kiếm hoàn mỹ này, tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trọng lực vô biên. Không đúng, hắn cắt trọng lực vô biên ra, trọng lực vô biên cũng có chỗ phân bố mỏng, dày. Còn kiếm này lại tìm chỗ phân bố mỏng. Kiếm này cắt vào trong Đại Vương Phách Quyền, đâm xầm vào Đại Vương Phách Quyền vô cùng này. Kiếm này lại nhẹ nhàng thọc vào điểm yếu của Đại Vương Phách Quyền, dễ dàng đánh trúng.
Đại Hoang Đao Pháp cũng đã tới rồi. Vốn dĩ Dưỡng Ngô Tiên Kiếm đã tới thì không cách nào quay lại, nhưng Dưỡng Ngô tiên kiếm cứ nhất định quay lại, cắt nát cả Đại Hoang Đao Pháp.
Đến lúc này, tất cả đã kết thúc rồi.
Tất cả sự tấn công đều bị Lục Nguyên đánh tan, thậm chí trong số bốn người còn có hai người bị thương nhẹ, còn Lục Nguyên chỉ cần ra một kiếm.
Pháp Thánh Đế Tử bên cạnh không khỏi trừng mắt, kiếm thuật nhất tuyến thiên.
Lại là kiếm thuật nhất tuyến thiên.
Lục Nguyên rõ ràng dùng kiếm thuật nhất tuyến thiên.
Tuy nhiên cho dù Lục Nguyên dùng kiếm thuật nhất tuyến thiên, bốn người này cũng không phải dễ đối phó. Thiên Hoang Đế Tử lập tức trên đỉnh đầu xuất hiện một chữ ‘thụ’. Chữ ‘thụ’ này không phải thụ bình thường, mà là Hồng Hoang chi thụ, chính là một loại văn tự của Hoang Cổ Văn Minh. Loại Hồng Hoang chi thụ này, trấn áp vô vùng với kiếm tu. Ngươi ta không tin không áp chế được Lục Nguyên.
Lục Nguyên lập tức cảm thấy áp lực rất lớn. Pháp lực của mình lại bắt đầu từ từ chuyển động. Lại là văn tự của Văn Minh cực kỳ cổ quái. Mà trong chốc lát đỉnh đầu bay lên một con rồng màu xngươi bích, Thôn Mộc chi long lập tức mở miệng nuốt chửng chữ thụ.
Sau khi nuốt vào chữ thụ, Lục Nguyên cũng không dám do dự nữa, văn tự văn minh khá cổ quái. Nếu những người này tùy ý thả ra văn tự văn minh, chỉ sợ mình cũng không thắng được. Tuy nhiên đến lúc này, thật ra Lục Nguyên cũng rất hiểu, tế ra văn tự văn minh cũng cần chút động thủ, còn bản thân mình chỉ cần khiến họ không động thủ được là được.
Lục Nguyên giây phút này không thể dừng lại nữa. Âm dương thiết tắc, luân hồi thiết tắc, kiếm thuật nhất tuyến thiên…đều bạt mạng xuất ra. Lấy một địch bốn, nhất định đánh tới mức bốn người không thể có cơ hội tế ra văn tự văn minh nữa. Kỳ thật bốn người có chút do dự, chữ thụ vừa rồi đã bị nuốt chửng rồi.
Quá hay, quá hay.
Pháp Thánh Đế Tử trong lòng thầm nghĩ, chuyện này thật quá hay.
Người của Vô Thượng Đại giáo bình thường muốn đấu với Văn Minh bình thường, cùng đẳng cấp căn bản cũng không thể thắng được.
Nếu Lục nguyên có thể thắng được một người văn minh cao hơn hắn một cảnh giới nhỏ, như vậy Pháp Thánh Đế Tử sẽ phải thừa nhận Lục Nguyên thắng.
Kết quả, Lục Nguyên hiện nay không phải đấu thắng một người cao hơn hắn một cảnh giới nhỏ, mà là đấu thắng bốn người, đúng là mãnh chiến.