Lục Nguyên lại công kích một kiếm, Mạc Dã Vương lần thứ hai lấy ra tinh phách sơn phong chặn, nhưng mặt ngoài một kiếm bị chặn, thật ra là kiếm chặt bỏ tinh phách sơn phong.
Chớp mắt Lục Nguyên tấn công bốn mươi chín chiêu, Mạc Dã Vương phòng thủ bốn mươi chín chiêu.
Người xem lòng kinh sợ, tất cả chấn kinh.
Mạc Dã Vương nổi tiếng công kích, dù đụng phải đối thủ nào đều tấn công dồn dập. Cửu Hoa tinh phách của lão đem tinh phách Cửu Hoa thập phong luyện vào trong, nặng như núi cao, cứng hơn tinh cương, tinh phách mười ngọn núi liên hoàn công kích, bình thường đánh khiến người ta không thể tấn công một chiêu nào.
Bây giờ Mạc Dã Vương luôn nổi tiếng công kích, hỗn động cảnh nhất tầng đối mặt Lục Nguyên đại đạo cảnh thập tầng thế mà không có sức đánh lại, tuyệt đối yếu thế.
Điều này sao có thể! Không phải Mạc Dã Vương quá yếu, không phải lão công kích không đủ, rõ ràng là kiếm pháp Lục Nguyên quá huyền, quá diệu, công kích quá mạnh, khiến Mạc Dã Vương không thể từ thủ sang công.
Kỳ thực người bên cạnh chỉ thấy mặt ngoài.
Mạc Dã Vương là người thầm kêu khổ, mỗi kiếm Lục Nguyên tấn công, lão ra mỗi chiêu chỉ có nước trốn hoặc chắn. Thế này không có gì, nhưng Mạc Dã Vương phát hiện mỗi kiếm của Lục Nguyên dường như đang phá pháp bảo, tinh phách sơn phong của lão, đều tìm đúng nhược điểm. Không chắn được bao nhiêu chiêu, những tinh phách sơn phong của lão sẽ bị nổ dưới kiếm của Lục Nguyên.
Đây là loại kiếm thuật như thế nào chứ, tùy tiện vạch là có thể tìm ra nhược điểm tinh phách sơn phong, chẳng những buộc lão không thể đánh trả, còn khiến lão ngày càng gần cái chết.
Sao có thể! Mạc Dã Vương thầm kêu gào, sao có kiếm thuật biến thái như vậy! Mạc Dã Vương tung hoành thế gian mấy ngàn năm, xưng hùng tại nam cảnh, có đi qua trung ương thiên triều. Nhưng dù là trung ương thiên triều hay nam cảnh, trong cuộc đời mấy ngàn năm của lão chưa từng thấy kiếm thuật đáng sợ như vậy.
Thế gian sao có thể cho phép kiếm thuật cường đại như vậy tồn tại?
Tiểu tử này, tiểu tử này rất có thể là kiếm thánh.
Nếu không phải kiếm thánh thì sao có kiếm thuật cường như vậy.
Kiếm thánh! Chỉ nghĩ tới kiếm thánh thôi là Mạc Dã Vương có cảm giác muốn ói máu. Bây giờ không chút nghi ngờ, Lục Nguyên thế tới rào rạt, hắn khống chế kiếm pháp một vòng lại một vòng công kích Mạc Dã Vương. Kỳ thực hắn đang thích ứng lực lượng hỗn động cảnh, đang thử làm sao đánh bại lực lượng hỗn động cảnh.
Một kiếm cực kỳ huyền diệu đâm trúng cánh tay phải của Mạc Dã Vương, có máu bắn ra.
Một kiếm cực kỳ diệu đâm vào vai trái Mạc Dã Vương, máu tung tóe.
Một kiếm bình thường vô cùng, một kiếm thâm ảo vô cùng, một kiếm quái dị vô cùng, một kiếm khó đoán vô cùng, một kiếm như thái sơn, một nhẹ kiếm như liễu nhứ, một kiếm như đại giang nước chảy, một kiếm như như núi cao mây trắng, vô số kiếm thi triển trong tay Lục Nguyên, hắn thấy vô cùng sung sướng.
Đích thực đây là từ khi hắn làm kiếm thánh, lần đầu tiên ra tay thế này.
Đến kiếm thánh rồi thi triển đủ loại chiêu thức, Lục Nguyên chỉ cảm thấy mình hiểu về kiếm đạo sâu thêm mấy tầng, những kiếm pháp đủ kiểu đủ dạng thi triển trong tay. Đối với kiếm pháp như vậy của Lục Nguyên, Mạc Dã Vương chỉ có nước không ngừng bị thương, bị thương. Dù là lực lượng hỗn động cảnh nhất tầng, đối mặt kiếm thuật huyền diệu của Lục Nguyên chỉ đành cúi đầu, từng vết thương không ngừng tăng lên.
Lục Nguyên quát dài một tiếng:
- Kiếm thuật nhất tuyến thiên!
Tay hắn dạn vụng lại là kiếm thuật nhất tuyến thiên, mỗi một điểm rơi đều vô cùng hoàn mỹ. Lục Nguyên thi triển ra một kiếm này, dù Mạc Dã Vương muốn né tránh như đối mặt kiếm thuật nhất tuyến thiên hoàn mỹ thì không có chút tác dụng, triệt để chết dưới kiếm của Lục Nguyên.
Trước khi Mạc Dã Vương, suy nghĩ cuối cùng là, không ngờ sự sự là kiếm thánh, tại sao là kiếm thánh chứ. Nhưng suy nghĩ cuối cùng của lão đã định rằng không có kết quả, đi hướng cái chết.
kiếm thánh! Người Cửu Hoa Sơn, người Hoa Sơn đều ngạc nhiên. Dù họ không hiểu như Mạc Dã Vương nhưng cũng biết kiếm thánh là gì. Kiếm thánh, đó là cực kỳ cao cao, gần như đi hướng đỉnh kiếm đạo, gần như là chí cao vô thượng kiếm đạo, bây giờ Lục chưởng môn thành tựu kiếm thánh.
Kiếm thánh! Những quốc chủ Đại Dung hoàng thành, lúc mới bắt đầu nghe Lục Nguyên nói mình là kiếm thánh thì tràn đầy nghi ngờ, nhưng khi hắn chân chính thi triển kiếm kỹ, đưa vào lực lượng đại đạo cảnh thập tầng giết chết Mạc Dã Vương hỗn động cảnh nhất tầng thì bọn họ không thể không tin.
Muốn lấy đại đạo cảnh thập tầng thắng hỗn động cảnh nhất tầng gần như là không thể nào.
Một là đại đạo cảnh, một là hỗn động cảnh, cách biệt một đại cảnh giới.
Chính giữa chênh lệch không thể bù đắp.
Nhưng Lục Nguyên có thể vượt qua chênh lệch một tầng, đánh chết Mạc Dã Vương, chỉ đại biểu một việc, kiếm thuật của hắn đích thực đã tới mức quỷ thần khó lường. Mà tình trạng quỷ thần khó lường này rất có khả năng là kiếm thánh!
Chu Trung Dung lầm bầm:
- Kiếm thánh.
Mắt lão nhìn hướng Lục Nguyên, lộ nụ cười sâu xa.
- Kiếm thánh.
Mặt Nạp Lan Đức xanh mết, gã phát hiện Lục Nguyên đã tới mức gã không thể kiểm soát.
- Kiếm thánh, Chu huynh, người ngươi bồi dưỡng tới tình trạng này, chính ngươi lại ở mức nào?
Trác Lăng Vân đột nhiên phát hiện gã không biết rõ Chu Thanh Huyền, không lẽ bạn già của mình cũng tới mức kiếm thánh? Cộng thêm Yến Thương Thiên, phái Hoa Sơn này thật là quái dị.
Người các quốc cũng vẻ mặt kỳ lạ, bây giờ họ có bảy, tám phần thừa nhận Lục Nguyên trở thành kiếm thánh.
Đến đây thì, Thiên Vân Sơn tiểu quốc chiến rốt cuộc kết thúc. Vốn tại thế giới này có một số nghiêng về vũ lực cá nhân, khi vũ lực cá nhân cao tầng quyết định ra thắng bại thì tầng dưới chót không cần đánh nữa. Lần tiểu quốc chiến này, kết quả là Hoa Sơn thăng cấp thành cự hình tiên môn, tiếp thu tất cả tài nguyên của Cửu Hoa Sơn, cùng với nhiều thứ khác.
Nếu dưới tình huống bình thường Hoa Sơn tiếp nhận các loại tài nguyên, thì giống như con nít đeo vàng đi trên đường vậy. Nhưng người các quốc thầm nhủ, Lục Nguyên là tu vi kiếm thánh, bây giờ tu hành tại trung ương thiên triều, nếu thật sự đụng Hoa Sơn, đến lúc hắn trở về thì chuyện không đơn giản.
Cứ như thế, năm đó Sở Đoạn muốn thăng lên đại hình tiên môn mà không được, Lục Nguyên vô cùng đã đem Hoa Sơn tiên môn thăng cấp thành cự hình tiên môn.
Mạc Dã Vương có di sản, tài sản không tệ lắm.
Mạc Dã Vương dù sao cũng là cường giả hỗn động cảnh nhất tầng, không phải cường giả đại đạo cảnh bình thường, cũng là cường giả hỗn động cảnh thứ nhất Lục Nguyên đánh bại.
Tài sản của Mạc Dã Vương chỉ riêng linh thạch thôi đã là năm trăm khối thượng phẩm linh thạch. Đến hỗn động cảnh, cơ bản dùng thượng phẩm linh thạch để tính toán, rất ít lấy trung phẩm linh thạch đi tính. Tức là nói, cộng thêm Lục Nguyên có được một ngàn khối thượng phẩm linh thạch, giờ hắn tổng cộng có một ngàn năm trăm khối thượng phẩm linh thạch.
Linh thú thì Mạc Dã Vương có được mười con linh thú cấp truyền thuyết. Lục Nguyên vốn có mười một linh thú cấp truyền thuyết, lúc tu hành có thể cung cấp pháp lực vân hệ khá nhiều cho hắn, giúp ích pháp lực của hắn nhanh tiến bộ hơn.
Cửu Hoa tâm pháp của Mạc Dã Vương cũng thú vị, cao cấp hơn Vân Long tâm pháp. Lục Nguyên đem Cửu Hoa tâm pháp phát cho đám người Hoa Sơn. Người Hoa Sơn đang lo thăng cấp tâm pháp, Hoa Sơn vốn mạnh nhất là Vân Long thập biến tâm pháp, đến đại đạo cảnh thất tầng là đỉnh tâm pháp rồi. Bây giờ có Cửu Hoa tâm pháp, có thể luyện đến hỗn động cảnh tam tầng, coi như không tệ.
Mạc Dã Vương Nguyên Dã Tam Biến thân pháp, bước đầu tiên là đạp nguyên dã, bước thứ hai là đạp thiên không, bước thứ ba là đạp hải dương, xem như là tâm pháp thú vị. Lục Nguyên phát hiện bộ thân pháp này có bí ẩn khác cho nên tự luyện tập. Sau khi luyện thành thân pháp, tốc độ tăng không ít.
Trừ điều đó ra, Cửu Hoa Sơn không có gì khiến hắn động tâm nữa. Nhưng nói đi phải nói lại, Lục Nguyên đã đứng vững gót chân tại trung ương thiên triều, tài nguyên phong phú hơn Cửu Hoa Sơn rất nhiều. Lục Nguyên không vừa mắt nhưng người Hoa Sơn rất kích động. Tài nguyên, tâm pháp của Cửu Hoa Sơn so với Hoa Sơn cường rất nhiều.
Còn đám người Cửu Hoa Sơn, Hoa Sơn không đuổi tận giết tuyệt.
Cơ bản tiêu diệt đám đầu lĩnh tội ác, người Cửu Hoa Sơn khác có thể hợp nhất thì hợp, không thì để họ lĩnh một phần tài nguyên rời đi. Lấy phong cách vốn có của Hoa Sơn, không khả năng diệt tuyệt từng người. Hoa Sơn luôn là chính đạo môn phái, không thể làm ra hành động thuộc ma đạo. Người Cửu Hoa Sơn có một phần lương thiện vốn đã bất mãn cha chon họ Mạc cách nói năng hành động, giờ bị Hoa Sơn hợp nhất cũng là việc tốt. Còn phần khác thì bị đuổi đi, không bức đến đường cùng, để họ mang theo một phần tài nguyên rời đi.
Lúc này Hoa Sơn đã thăng cấp thành cự hình tiên môn.
Vốn tiểu quốc chiến chính là hoàn toàn thay thế. Hoa Sơn thắng Cửu Hoa, tiếp nhận tất cả Cửu Hoa Sơn, bao gồm vị trí cự hình tiên môn.
Nhưng hiện nay Hoa Sơn tuyệt đối là yếu nhất trong cự hình tiên môn. May là Chu Thanh Huyền còn trận giữ Hoa Sơn, có vị Chu sư thúc tổ này ở, không ai đụng được Hoa Sơn.
Chỉ cần chờ Lục Nguyên từ trung ương thiên triều trở về tiếp nhận là Hoa Sơn sẽ chân chính lớn mạnh, trở thành thế lực chấn động chư thiên.
Lại nói một câu, bây giờ Lục Nguyên ở Đại Tấn quốc có danh vọng cực cao.
Lục Nguyên vốn đã đánh bại Nhâm Độc, có danh tiếng khá cao tại Đại Tấn quốc, nhưng kém xa Yến Thương Thiên. Yến Thương Thiên như là thước đo, mọi người biết Yến Thương Thiên là cường giả hỗn động cảnh, một cường giả hỗn động cảnh cực kỳ hiếm thấy.
Bây giờ Lục Nguyên trở thành người chiến thắng hỗn động cảnh nhất tầng, danh vọng đuổi theo Yến Thương Thiên.
Thần thoại Tấn quốc.
Thần thoại Tấn quốc trước kia chỉ có một mình Yến Thương Thiên đứng, bây giờ thêm một Lục Nguyên. Kỳ thực nhiều người Đại Tấn quốc vẫn không biết rằng thần thoại nên cộng thêm Chu Thanh Huyền. Ba thần thoại thật sự của Đại Tấn quốc là Yến Thương Thiên, Chu Thanh Huyền, Lục Nguyên, ba người đều đến từ Hoa Sơn.
Trên Tư Quá Phong Hoa Sơn.
Hai thanh kiếm đang nhanh chóng va chạm trên không trung, hai thanh kiếm biến chiêu rất nhanh, bởi vì dù là Chu Thanh Huyền ra tay hay Lục Nguyên đều nhanh đến cực độ. Hơn nữa hai người tùy ý chỉ là trúng sơ hở của đối phương, đây là công kích nhanh cỡ nào chứ.
Chu Thanh Huyền và Lục Nguyên tùy kiếm mà đi, kiếm quang lóe lên, kiếm hai người đánh trên không trung, như có sông luân hồi, một con sông âm dường chảy xuôi, hơn nữa hình như trong đó còn có một thiết tắc.
*Đinh!* một tiếng vang kịch liệt, kiếm quang của Chu Thanh Huyền chỉ xéo Lục Nguyên.
Kiếm Lục Nguyên chỉ vào Chu Thanh Huyền.
Kiếm hai người đều chỉ hướng đối phương, nhưng Lục Nguyên cảm giác nếu đấu tiếp, kiếm của Chu Thanh Huyền sẽ nhanh hơn mình một đường, tức là nói kiếm thuật của Chu sư thúc tổ vẫn trên mình.
Lục Nguyên cười khổ, sư thúc tổ này thật là sâu không lường được.
Chu Thanh Huyền nhẹ động, thu lại kiếm.
- Kiếm thuật của Yến sư huynh còn trên ta, ngươi vẫn non chút.
Thấy Lục Nguyên khó hiểu, Chu Thanh Huyền giải thích:
- Cơ bản tại trung ương thiên triều, gần cấp chí tôn có cấp kiếm hoàng, trong cấp chí tôn có một ít kiếm thánh, có một ít kiếm hoàng, cái này không nói chắc được. Ví dụ bát đại chí tôn Kiếm Môn chắc có vài người là cấp kiếm hoàng, còn có vài cái là kiếm thánh. Trong đó kẻ sâu thâm khó lường nhất là Hiên Viên Vọng. Thực lực của Hiên Viên Vọng rất có khả năng đã đến thế giới cảnh. Một người khác là sư phụ hiện tại của ngươi, Thái Sử Không. Nếu không phải Thái Sử Không bị tiên xích khóa lại thực lực thì sẽ rất đáng sợ.
- Yến sư huynh là đệ tử mạnh nhất của Thái Sử Không, được gọi là xuất lam mà thắng vu lam, thực lực của Yến sư huynh sẽ rất đáng sợ. Một khi hắn trở về từ di thất địa, thực lực sẽ kinh người đến cực điểm.
- Trong chí tôn, kiếm thánh cực kỳ thưa thớt, chân chính đến thế giới cảnh thì mới bắt đầu nhiều kiếm thánh chút.
- Trên người hắn, kiếm đạo khí vận kỷ nguyên trước roàng biến mạnh, xem ra tại trung ương thiên triều hắn có kỳ ngộ khác.
Người có thể thấy ra kiếm đạo khí vận kỷ nguyên trước là cực kỳ ít, Chu Thanh Huyền nói ra câu này lộ bí ẩn của lão.
Chu Thanh Huyền thì thào, khóe môi nhếch nụ cười:
- Kiếm khí tam phân, một phần ở chỗ hắn, dường như một phần này khá thú vị, so với hai phần của chúng ta càng quái dị hơn.
Đương nhiên Lục Nguyên không hay biết những điều này.
Lục Nguyên ngự kiếm bay, rất nhanh tới Đại Dung thành, mượn truyền tống trận rời khỏi nam cảnh, đi hướng trung ương thiên triều. Qua một đoạn thời gian truyền tống dài, hắn rốt cuộc trở về trung ương thiên triều. Vốn thực lực hiện nay của Lục Nguyên có thể trùng kích hỗn động cảnh, nhưng khi ấy hắn đem Tiểu Hỗn Động Thạch đặt ở Không Chi Sơn Hoa Sơn cư, cũng vì lý do đó nên hắn phải về Kiếm Môn mới độ được thiên kiếp hỗn động cảnh.
Lại trở về trung ương thiên triều. Hắn cảm thấy linh khí xung quanh không ngừng tụ lại, có một phong long nhào tới. Lục Nguyên dễ dàng đánh ra một kiếm khí tìm đến nhược điểm phong long, nhẹ nhàng áp là triệt để đánh bạo phong long. Hiện nay hắn có thực lực thắng hỗn động cảnh nhất tầng, đi trên đường lớn càng an toàn.
Hắn một đường bay nhanh, hướng đến Kiếm Môn. Qua mấy ngày bay, hắn rốt cuộc trở về Kiếm Môn.
Trong Không Chi Sơn.
Lục Nguyên trở về Không Chi Sơn có trò chuyện vài câu với các sư huynh Tần Sương Thành, Chu Nộ Trì. Đám người họ đều lớn lên tại trung ương thiên triều, không đi ra nước ngoài, Lục Nguyên đơn giản nói chút ít về nước ngoài, khiến đám người nghe tâm động, đều gào la nếu lần sau hắn đi nước ngoài phải dẫn bọn họ đi chung.
Đương nhiên chỉ vẻn vẹn nói mà thôi, họ bây giờ chưa đến hỗn động cảnh, không địch lại hoàn cảnh trung ương thiên triều, căn bản không đi được đường chính. Họ không có nghịch thiên giống Lục Nguyên, đại đạo cảnh thập tầng mà dám đi trên đường lớn trung ương thiên triều, không bị hoàn cảnh trung ương thiên triều đánh chết.
Trò chuyện vài câu xong Hoa Sơn định đi Hoa Sơn cư tu thành hỗn động.