Đúng rồi, trong Thôn Mộc Long của mình có văn tự khí tức hôn, mê bị luyện. Lục Nguyên muốn lấy ra hai văn tự khí tức hôn mê nhưng phát hiện nó ở trong Thôn Mộc Long không nhúc nhích, mặc kệ hắn điều động cỡ nào cũng chẳng thèm quan tâm.
Mình hiểu về văn minh văn tự vẫn là quá ít.
Tháng chín nắng thu ấm áp.
Lục Nguyên tìm một sườn núi ngồi xuống, uống rượu.
Rượu rất ngon, Lục Nguyên nghĩ đến việc liên tục thắng ba vạn trận. Muốn liên tục thắng ba vạn trận còn không thể lặp lại đối thủ, yêu cầu này đúng là quá khó, nên đi đâu làm liên tục thắng ba vạn trận? Lục Nguyên lại hớp ngụm rượu, đang suy tư thì bỗng ngẩng đầu nhìn phương xa.
Đó là một người đàn ông trung niên rất cao, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, sau lưng cõng thanh kiếm to. Người đàn ông trung niên đầu trọc, người tràn đầy chiến ý, khí thế không giống bình thường. Lục Nguyên thậm chí cảm giác đứng trước người đàn ông trung niên đầu trọc là việc khủng bố hơn cả đứng trước mặt chí tôn khác.
Đây là người ít nhất cấp chí tôn.
Người đàn ông trung niên đầu trọc hỏi:
- Ngươi là Lục Nguyên túy kiếm?
- Đúng vậy, chính là ta.
Lục Nguyên gật đầu, hỏi:
- Không biết ngươi là?
Người đàn ông trung niên đầu trọc cười nói:
- Ta họ Đông Dã, tên là Đông Dã Thương.
Đông Dã Thương, cái tên quen quen. Lục Nguyên vắt óc lục tìm trí nhớ, muốn xem Đông Dã Thương rốt cuộc là thần thánh phương nào. Hắn đột nhiên vỗ đầu mình, Đông Dã Thương, kia chẳng phải là tên của Đông Dã chí tôn? Nếu đã biết đây là Đông Dã chí tôn thì Lục Nguyên không thể ngồi nữa.
Hắn đứng thẳng người nói:
- Kính chào Đông Dã sư thúc.
Đông Dã Thương cười ha hả, hào sảng ngồi xuống nói:
- Không cần khách sáo với ta, trong bát đại chí tôn khí phái lớn nhất là Hiên Viên Vọng. Quỷ kế nhiều âm trầm nhất là cái tên Đoan Mộc. Sát khí lớn nhất là tên Thượng Quan. Sâu không lường được là Công Dương Bàn. Buồn rầu nhất là sư phụ Thái Sử Không của ngươi. Mà không làm ra vẻ, bất cần đời, thích chiến đấu nhất chính là Đông Dã Thương ta.
Đông Dã Thương giơ tay lên hỏi:
- Có rượu không?
Nếu Đông Dã chí tôn đã không lên mặt thì Lục Nguyên cũng không gò bó nữa, giơ tay ném một bình rượu chưa mở. Đông Dã Thương đón lấy, ngửa đầu uống. Gã không thích loại rượu, chỉ là thích cảm giác uống rượu, uống rượu sảng khoái, hoàn toàn khác với Thái Sử Không.
Đông Dã Thương cười nói:
- Hiếm khi ta về Kiếm Môn một chuyến.
Thấy Lục Nguyên nhìn sang, Đông Dã Thương cười bảo:
- Tình hình hỗn loạn hiện nay của Kiếm Môn, phái Hiên Viên Vọng và sư phụ Thái Sử Không của ngươi đấu đến đấu đi, chán chết được, nên ta không ở lại Kiếm Môn, đi ra ngoài.
Gã không thèm che giấu, nói rõ nguyên nhân gã không ở trong Kiếm Môn.
- Chuyến này trở về nghe nói ra một thiên tài nên đến nhìn một cái. Ngươi không tệ, so với Kiếm Chi Tử vênh váo tự đắc, Kiếm Ma ma khí tung hoành, Kiếm Tham tham lam không có chừng mực, kiếm ngục âm trầm độc ác, ngươi rất hợp khẩu vị của ta. Đúng rồi, có hứng thú đi nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu không?
Lục Nguyên hỏi lại:
- Nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu là cái gì?
- Nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu ấy hả...
Đông Dã Thương nói:
- Đại khái là mọi người rảnh quá, một đám chiến đấu cuồng tạo ra, đương nhiên đến bây giờ có rất nhiều, dù sao là người gần mấy trăm đại châu tụ lại đánh lộn. Đương nhiên có chia cấp khác nhau, cơ bản là hai phân lâu dưới hỗn động cảnh chiến đấu, và dưới chí tôn chiến đấu.
- Những người này cùng một chỗ không ngừng đánh, lấy đánh nhau rèn luyện sức chiến đấu.
- Ngươi có thể đi nhìn xem.
Đông Dã Thương nói:
- Ta quanh năm chơi trong nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu, rất thú vị.
Lục Nguyên nghe vậy lòng máy động, này không phải vừa lúc sao? Gần đây mình cần liên tục thắng ba vạn trận, nhớ là liên tục thắng ba vạn trận có thể luyện thành Kiếm Thắng Đan, vậy thì có thể tăng ba phần xác suất lên hỗn động cảnh. Hắn đang lo không biết đi đâu để liên tục thắng ba vạn trận, nghe Đông Dã Thương nói vậy, là mấy trăm đại châu trong ngàn đại châu, vô số cao thủ hỗn động cảnh tụ tập, chắc là đánh thú vị lắm đây.
Lục Nguyên lập tức gật đầu nói:
- Tính ta luôn.
Đông Dã Thương cười nói:
- Không tệ, ta ngày càng khoái ngươi đấy!
Bốn ngày sau, một hàng đệ tử trung tâm Kiếm Môn có Đông Dã Thương chí tôn dẫn dắt xuất phát, lần này có khá nhiều người đi nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu mở mắt, thậm chí là như Nhạc Sương cũng muốn đi. Cuối cùng Đông Dã Thương dứt khoát dẫn ba mươi người đi, Lục Nguyên là một phần ba mươi trong số đó.
Đi nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu không cần đi đường lớn trung ương thiên triều.
Nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu đã dựng lên quy mô, một ngàn đại châu gần đó có rất nhiều truyền tống trận có thể đi tới đấy. Trong Kiếm Môn Vô Thượng Đại Giáo đương nhiên cũng có truyền tống trận. Lúc ở Tấn quốc hắn gặp nhiều truyền tống trận, khi đó truyền tống trận chỉ cần đầu choáng mở mắt ra là tới nơi.
Truyền tống trận bây giờ thì phải đứng bên trong một thời gian mới đến mục tiêu truyền tống.
Cái này không phải nói truyền tống trận của trung ương thiên triều không phát triển bằng Tấn quốc, điều đó tuyệt đối không khả năng xảy ra. Lý do là trung ương thiên triều khoảng cách quá xa, xa cỡ một vạn mười vạn Tấn quốc, khoảng cách như vậy ở trong truyền tống trận mất thời gian chút là bình thường.
Trải qua truyền tống trận cần tốn chút thời gian, Lục Nguyên mở mắt ra, phát hiện đang đứng trong thành trì vô cùng to lớn, hai bên có đủ các cửa hàng, có buôn bán đan dược, có tu sửa binh khí, còn có cung cấp các nơi giống như Ngộ Đạo bảo các. Đương nhiên tất cả chỉ với điều kiện ngươi có linh thạch. Linh thạch ở đây là tiền tệ lưu thông. Trung phẩm linh thạch, thượng phẩm linh thạch đều nhận hết, địa giai linh thạch càng được hoan nghênh. Còn hạ phẩm linh thạch, thật có lỗi, hạ phẩm linh thạch quá thấp cấp, nơi này không nhận.
Lục Nguyên hơi kinh ngạc.
Đông Dã Thương thấy các đệ tử trung tâm sau lưng lần đầu tiên tới đây tỏ vẻ ngạc nhiên thì cười nói:
- Chỗ này vỗn chỉ có hai khiêu chiến lâu, nhưng sau này người đến khiêu chiến ngày càng nhiều, muốn chiến đấu thì sẽ tiêu hao phẩm, tất nhiên sẽ có thương nhân nhanh nhạy đến, dần dần nơi này hình thành một tòa thành trì.
- Tuy nhiên, không cần quan tâm những điều này.
Đông Dã Thương dẫn hơn ba mươi người đi tới trung tâm thành trì.
Kỳ thực tuy ở trong thành trì nhưng Lục Nguyên đã sớm thấy ra, chính giữa thành trì có hai tháp lâu vô cùng to lớn đâm tận trời, xem ra chắc là hai tòa khiêu chiến lâu. Một tòa cung cấp người dưới hỗn động cảnh, một tòa là cung cấp cho dưới chí tôn.
Đông Dã Thương nói:
- Kỳ thực thành trì này cũng có người trên cấp chí tôn chiến đấu, nhưng không ở hai tòa khiêu chiến lâu, cũng không công khai. Nơi này khác với Kiếm Môn, là thành thị hưởng thụ chiến đấu.
Đông Dã Thương cất tiếng cười nói:
- Nơi này chỉ cần chiến đấu và chiến đấu, cái gì từng bước tính kế không có tác dụng gì.
Có Đông Dã Thương dẫn dắt, rốt cuộc đến dưới tòa tháp to lớn nhập mây. Lục Nguyên phát hiện tòa thạp chọc trời thành khổng lồ vô cùng, đứng dưới chân nó có cảm giác áp lực, dường như mình là con kiến vậy, đây là từng đợt kiếm khí tràn ra.
Đông Dã Thương cười nói:
- Đến rồi, đây chính là nhất thiên đại châu khiêu chiến lâu, đương nhiên, là khiêu chiến lâu chuyên thuộc về dưới hỗn động cảnh.
- Đầu tiên dùng ngọc bài thân phận của mỗi người các ngươi nơi này cũng nhân. Trên mỗi thân phận ngọc bài sẽ ghi chép tin tức, nếu lúc trước từng đến khiêu chiến lâu, có điểm nhất định thì có thể trực tiếp vào khiêu chiến lâu khiêu chiến, nếu không có vậy lập tức vào đấu trường ngầm khiêu chiến lâu, tại đó liên tục thắng mười trận là có thể vào khiêu chiến lâu. Nhớ kỹ, nhất định phải thắng liền mười trận, nếu không thì không thể vào khiêu chiến lâu.
- Trong khiêu chiến lâu có đủ các loại cao thủ.
- Trong đó có đỉnh cao đại đạo cảnh thập tầng, có nửa bước hỗn động, có người giáo phái, có Vô Thượng Đại Giáo, thậm chí có cả văn minh. Ngẫu nhiên sẽ có người cổ văn minh che giấu thân phạ vào trong.
Đông Dã Thương giới thiệu nói:
- Bên trong dựa vào là số liệu liên tục thắng.
- Liên tục thắng ba mươi trận có thể đi tầng hai khiêu chiến lâu.
- Liên tục thắng sáu mươi trận có thể đi tầng ba khiêu chiến lâu.
- Liên tục thắng ba trăm trận có thể đi tầng mười khiêu chiến lâu.
- Liên tục thắng ba ngàn trận có thể đi tầng một trăm khiêu chiến lâu.
- Đến tình trạng thắng ba ngàn trận rồi thì ngươi đủ nổi danh một trăm đại châu.
Đông Dã Thương nói:
- Đúng rồi, Kiếm Môn chúng ta mấy năm nay thành tích tốn nhất là Kiếm Chi Tử năm đó sáng tạo ra. Khi ấy hắn tại đây liên tục thắng hai vạn một ngàn trận, thăng đến tầng bảy trăm, cuối dùng dẫn đến tiên chi tử vừa lúc tu vi dưới hỗn động cảnh, bị tiên cổ văn minh tiên chi tử đánh bại. Cổ văn minh bình thường sẽ không tới đây, nhưng ngẫu nhiên cũng có kẻ giả dạng đến.
Đông Dã Thương nói ra kỷ lục của Kiếm Chi Tử khiến mấy người trừ Lục Nguyên ra tán thán. Chỉ mình Lục Nguyên thầm nghĩ, Kiếm Chi Tử liên tục thắng hai vạn một ngàn trận thì sao chứ? Mình phải liên tục thắng ba vạn trận, luyện thành Kiếm Thắng Đan, cũng có thể vượt qua ghi chép của Kiếm Chi Tử năm đó.
- Được rồi, các ngươi đi đi, mau liên tục thắng mười trận, chân chính đi khiêu chiến lâu, cảm nhận cao thủ các phái, phong cách chiến đấu nhân vật các phương, có ích lớn cho các ngươi muốn đột phá tới hỗn động cảnh.
Đông Dã Thương rất hưng phấn, gã trời sinh thích chiến đấu.
Thật tự nhiên ba mươi người nhanh chóng đi tầng ngầm khiêu chiến lâu, trong tầng ngầm lấy được liên tục thắng mười trận là có thể chính thức vào khiêu chiến lâu.
Như vậy trong ba mươi người, ai nhanh nhất có được liên tục thắng mười trận đây?
Nghe nói Lục Nguyên không tệ, so với Hiên Viên Lệnh trước kia còn mạnh. Đông Dã Thương không vội vã, chậm rãi chờ. Đông Dã Thương nghĩ rằng lấy thực lực của Lục Nguyên có thể liên tục thắng mười trận hay không, sẽ mất bao lâu? Đông Dã Thương đang đếm, chưa đến nửa nén hương thì thấy Lục Nguyên bước ra.
Đông Dã Thương ngây ra nói:
- Nhanh vậy.
Đừng tưởng nửa nén hương là rất dài, ít nhất mười trận chiến, quá trình còn có thời gian chờ đợi, nên nửa nén hương là nhanh quá rồi, tương đương nói Lục Nguyên đối mặt một đối thủ khoảng ba chiêu là giải quyết xong, mới có thể hoàn thành chưa đến nửa nén hương.
Đúng là cường! Đông Dã Thương càng xem Lục Nguyên càng thấy vừa mắt.
Vậy chân chính bước vào khiêu chiến lâu đi, chỗ đó cường giả như mây.
Lục Nguyên, để ta xem biểu hiện của ngươi đi.
Kiếm Chủ đã âm thầm nhờ ta kiểm tra ngươi.
Đây chính là tầng thứ nhất khiêu chiến lâu ư?
Lục Nguyên đánh giá hoàn cảnh xung quanh, phát hiện có nhiều sân đấu, cửa sân hoặc là mở hoặc là đóng kín. Sân đấu đóng kín biểu hiện có người đang chiến đấu, thường không qua bao lâu thì cửa sẽ mở ra, cho thấy ai thắng ai thua.
Tầng thứ nhất khiêu chiến lâu khá là náo nhiệt, không ngừng có người chiến đấu.
Mọi người đều muốn liên tục thắng, đi tầng lầu càng cao.
Vậy thì liên tục thắng ba vạn trận sẽ bắt đầu từ đây.
Đoạn đường chiến đấu của mình sắp bắt đầu.
Lòng Lục Nguyên dâng trào hào hùng mãnh liệt.
Lục Nguyên đi tới một cửa sân đấu, bên trong đứng một tu sĩ khuôn mặt trẻ tuổi có chút tà khí. Lục Nguyên cất bước đi vào, thân phận ngọc bài giơ ra.
Bước vào trong sân hắn hỏi:
- Cần đóng cửa không?
Tu sĩ tà khí trẻ tuổi nhìn Lục Nguyên bộ dạng xa lạ lập tức hỏi:
- Ồ, là người mới hả?
Cửa kết một tiếng mở, xem ra không cần đóng cửa, nó sẽ tự động đóng.
Tu sĩ tà khí trẻ tuổi cười cười nói:
- Khó được đến khiêu chiến lâu chơi một chuyến, không bằng chơi kích động chút? Vậy đi, cá cược một ván, trận chiến giữa chúng ta ai thua thì thêm vào hai mươi vạn trung phẩm linh thạch cho người thắng, sao hả? Coi như thêm chút đỉnh.
Hai mươi vạn trung phẩm linh thạch đối với Lục Nguyên là chút đỉnh, đối với đại đạo cảnh thập tầng bình thường tuyệt đối không nhỏ chút nào. Bình thường đại đạo cảnh thập tầng tài sản chỉ chừng ba, bốn mươi vạn trung phẩm linh thạch.
Tu sĩ tà khí trẻ tuổi thấy lúc Lục Nguyên vào cửa hỏi có cần đóng cửa hay không liền ra kết luận hắn là người mới, tuyệt đối là mới đến khiêu chiến lâu. Loại người mới đến khiêu chiến lâu thế này cùng người như gã lõi đời thường lăn lộn trong khiêu chiến lâu lâu hoàn toàn khác. Cơ bản người thường ở trong khiêu chiến lâu ngược chết Lục Nguyên người mới vào.
Có thể ngược người mới tới khiêu chiến lâu tất nhiên vui vẻ.
Tuy nhiên, thừa dịp kiếm chút tiền cũng không tệ.
Lục Nguyên gật đầu, đồng ý nói:
- Tốt, vậy thì hai mươi vạn linh thạch cá cược.
Tu sĩ tà khí trẻ tuổi phát hiện Lục Nguyên đồng ý dứt khoát thì hối hận, trời ạ, xem ra người mới này có tài sản dày lắm đây, mình không nên kêu cược hai mươi vạn linh thạch, kiếm lời ít tiếc thật. Tu sĩ tà khí trẻ tuổi than thở nghĩ.
- Vậy bắt đầu!
Tu sĩ tà khí trẻ tuổi đứng lên, nói:
- Để ma cũ ta dạy ngươi đạo lý tại khiêu chiến lâu. Nơi này không phải khu vui chơi, cũng không phải khu vui chơi môn phái các ngươi, người nơi này sẽ không cho thân phận cao quý nhà ngươi mặt mũi.
Tu sĩ tà khí trẻ tuổi cực kỳ đắc ý, lúc vừa nói gã lặng lẽ ẩn giấu một đạo tà nhẫn ra sau lưng Lục Nguyên. Gã ở phía trước công kích hấp dẫn sức chú ý, tà nhẫn ở phía sau tấn công, đối với người mới đến khiêu chiến lâu thì đủ rồi.
Tu sĩ tà khí trẻ tuổi tràn đầy đắc ý, gã phát hiện ngũ cực tà nhẫn đã đến sau lưng người mới Lục Nguyên, chỉ kém một chút là đánh trúng được hắn. Ngũ cực tà nhẫn của gã lấy ngũ đạo âm lôi chi hỏa, thu thập ngũ cực chi kim hóa thành một vô hình âm độc pháp môn để lén hại người thì không gì tốt hơn.
Trong chớp mắt, gã thấy trời đất đảo lộn, bị kéo lên cao.
Đây là sao? Khoảnh khắc tu sĩ tà khí trẻ tuổi không hiểu có chuyện gì nữa. Nhưng gã lập tức phát hiện ngũ cực tà nhẫn của mình bị người thanh niên dễ dàng một chưởng phong đánh vỡ, không chỉ thấy, gã cũng bị chưởng pháp lực của thanh niên kéo đến cực cao.
Mình thua? Tu sĩ tà khí trẻ tuổi còn chưa phản ứng lại.
Làm sao có thể! Mình đối diện chỉ là một người mới đến tầng thứ nhất khiêu chiến lâu, thế mà một chiêu đã thua, thậm chí không thấy được làm sao bị người mới đánh bại.