Chu Trung Dung hời hợt nói, cả đời hắn, ra mắt không biết bao nhiêu thiên tài, đặc biệt là sau khi trấn thủ Đại Dung Quốc, thì càng thêm như thế. Mặc dù thiên tài lần này đặc biệt trác tuyệt. Nhưng mà, hắn cũng biết rõ, Trung Ương Thiên Triều không thể nào bởi vì cái này mà có chút thay đổi, bởi vì đây chính là Trung Ương Thiên Triều.
Cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống chúng sanh.
Sau khi trả lời vấn đề của Trác Lăng Vân, Chu Trung Dung nhìn về phía một ngàn hai trăm thiên tài nói:
- Có lẽ các ngươi còn có bất mãn, bất quá không sao cả, Trung Ương Thiên Triều sẽ không quan tâm. Bây giờ, ổn định lại tâm tình, cho các ngươi thời gian nửa ngày, nửa ngày sau, bắt đầu vòng khảo hạch cuối cùng, lần này là tám mươi điểm. Khảo hạch lần này rất đơn giản, là chính diện đối kháng. Ở một nơi nhất định, hai hai đối chiến, thua bị đào thải. Quy tắc đơn giản như vậy thôi.
Một ngàn hai trăm thiên tài đều đi tới nơi đối chiến!
Loại đối chiến này, căn bản không có tiểu xảo hay mánh khóe gì, chỉ là cứng đối cứng.
Chu Trung Dung chắp tay ở sau lưng đi tới.
Lần này là chính diện giao phong! Tràng diện sẽ vô cùng to lớn, một ngàn hai trăm thiên tài, thi triển ít nhất mấy ngàn loại tuyệt kỷ .
Mà một ngàn hai trăm thiên tài lúc này, trừ số rất ít vẫn còn bực bội vì thay đổi quy tắc, thì phần lớn đã điều chỉnh tâm tính, bắt đầu tĩnh tọa khôi phục pháp lực, điều chỉnh trạng thái tới đỉnh phong, nửa ngày sau, chính là chính diện giao phong, đến lúc đó thua liền đào thải .
Tất cả các cảnh đều có hàng triệu người đang xem, háo hức chờ đợi vòng chiến tiếp theo.
Chính diện giao phong.
Đây là một trận đánh đáng xem bực nào!
Xem bọn hắn thích ứng hoàn cảnh, kia cũng rất nhàm chán. Mặc dù cũng là khảo nghiệm con người , Nhưng mà bàn về giá trị thực tế lại không cao, còn kém xa chính diện giao phong, đây mới là thước đo thực sự, tất cả mọi người đều sôi trào, một ngàn hai trăm thiên tài, tất cả thiên tài của các cảnh đối chiến lẫn nhau .
Lần này là loại trực tiếp, thua liền đào thải .
Cái này lào sao không để cho người nhiệt huyết sôi trào.
Người của các cảnh, đều đang kêu gào thiên tài của cảnh mình cố gắng lên, người Đông Cảnh thì hô Phó Ưng, Tây Cảnh thì hô Cố Thu Thủy, tất cả các quốc gia của Nam Cảnh ở trước Thủy Kính Thuật thì hô to tên những người như Tiêu Phong Hùng, Ân Vô Kị , Quách Khản, Lưu Quá , Hư Không Tử này cố gắng lên.
Cố gắng lên !
Cố gắng lên !
Trừ Tấn Quốc gọi Lục Nguyên cố gắng lên rất ít , dù sao phần thi phía trước của Lục Nguyên làm mọi người thất vọng. Trong năm hạn thích ứng đầu tiên, trừ thích ứng hải dương của Trung Ương Thiên Triều không tệ ra, xếp hạng thứ năm, thì những hoàn cảnh khác đều quá kém, một ngàn hai trăm, chín trăm, ba trăm năm mươi, hai trăm ba mươi, bài danh như vậy, thật là làm cho người vô cùng thất vọng .
Phần lớn người trong Nam cảnh, bắt đầu cũng có người hô to tên Lục Nguyên, nhưng biểu hiện của hắn lúc trước lại làm cho nhiều người thất vọng im lặng.
Chỉ có người Nam cảnh Tấn Quốc, vẫn còn kêu Lục Nguyên cố gắng lên, bây giờ Tấn Quốc chỉ còn có Lục Nguyên là được khảo hạch. Mặc dù thấy thành tích của Lục Nguyên không được, đứng hơn bốn trăm tên, nhưng vẫn không tự chủ được ủng hộ hắn.
Bất quá, bởi vì Lục Nguyên xếp hạng hơn bốn trăm tên, người tin chắc Lục Nguyên còn có thể thắng tiến vào Trung Ương Thiên Triều ít đi rất nhiều, cũng chỉ có đệ tử Hoa Sơn là thủy chung tin chắc điểm này.
......
- Như vậy bây giờ bắt đầu đi, một trận đánh cuối cùng tiến vào Trung Ương Thiên Triều.
Chu Trung Dung chắp tay đứng ở chỗ cao nói:
- Sẽ đồng thời thiết lập mười lôi đài, có thể cho hai mươi người giao phong, một ngàn hai trăm vào sáu trăm, sáu trăm vào ba trăm, cứ như vậy chiến đấu, không có quy tắc, ngay cả hạ thủ chết cũng có thể. Nơi này thiên tài nhiều như vậy, tất nhiên sẽ có người có tuyệt chiêu, tử thương là không thể nào tránh khỏi. Bất quá, mỗi khi đánh chết một người, tự động trừ một điểm ở kết quả cuối cùng.
Quy tắc này rất hay, một điểm ở kết quả cuối cùng rất trọng yếu, trừ sinh tử đại thù ra, nếu không ai sẽ chịu vứt bỏ một điểm như vậy, cho nên không phải cần thiết cũng sẽ không hạ thủ giết người, mà nếu quả thật đụng phải đối thủ nhất định phải hạ thủ, đây cũng là không có cách nào, chỉ còn cách liều mạng mà thôi.
- Còn có một chuyện nữa, Trung Ương Thiên Triều bên kia đã quyết định. Kết quả cuối cùng, hai mươi người bài danh đầu tiên, có thể tự do lựa chọn tiến vào bất kỳ Văn Minh nào. Kết quả cuối cùng tiến vào trước năm mươi vị, có thể tiến vào Văn Minh. Năm mươi tới một trăm vị, có thể tự do lựa chọn tiến vào các Môn Phái. Một trăm đến bốn trăm tên, có thể gia nhập Môn Phái .
Tự do tiến vào bất kỳ Văn Minh nào, điều này hiển nhiên là đãi ngộ tốt nhất, ở trong Trung Ương Thiên Triều có rất nhiều Văn Minh, nếu như ngươi đi vào Văn Minh thích hợp, có thể tiến bộ nhanh chóng. Này so với không thể lựa chọn tiến vào bất kỳ Văn Minh nào thì tốt hơn. Dĩ nhiên, coi như không thể tự do lựa chọn tiến vào Văn Minh, cũng tốt hơn nhiều so với vào Môn Phái.
Dù sao Văn Minh cao hơn rất nhiều so với Môn Phái.
Mà có thể chọn lựa Môn Phái, cái này cũng tốt không kém.
Phân bốn cấp bậc như vậy, sẽ làm cho mọi người liều mạng chiến đấu, trừ phần thưởng này ra, thì không có những phần thưởng thứ khác, bởi vì căn bản không cần có những phần thưởng khác, đây chính là phần thưởng cuối cùng, có thể đi vào Trung Ương Thiên Triều, so với bất kỳ thiên tài địa bảo, công pháp bí tịch nào cũng nặng hơn gấp trăm lần, một ngàn lần?
Lục Nguyên nghe lời nói của Chu Trung Du, cũng không khỏi nắm trường kiếm trong tay thật chặt. Đúng vậy, bây giờ mình phải nỗ lực, tranh thủ lấy được thành tích tốt hơn.
Lập tức vòng thứ nhất từ một ngàn hai trăm tên chọn ra sáu trăm tên bắt đầu.
Trên căn bản vòng thứ nhất là cuộc so tài làm nóng người, đừng nói là những nhân vật Đại Đạo Bát tầng, chỉ là nhân vật Đại Đạo thất tầng, như đám người Mộ Dung Hoàng Phục, Thẩm Vũ,… trong phạm vi bình thường, mấy chiêu cũng có thể dễ dàng giải quyết đối thủ, bây giờ chênh lệch trong một ngàn hai trăm người có chút lớn.
Mặc dù một vòng này có sáu trăm tổ tỷ thí, nhưng mà tỷ thí diễn ra rất nhanh.
Cứ mỗi lần mười trận đi qua, rốt cục cũng nghe được tên của mình, tay Lục Nguyên đặt trên chuôi kiếm, chân bước vào khu vực chiến đấu.
......
Chân bước vào khu vực chiến đấu, Lục Nguyên phát hiện nơi này chỉ là một mảnh sân cỏ, ở nơi này không thể ẩn dấu tiểu xảo gì cả, căn bản là dựa vào lực chiến đấu bản thân. Mà sau khi Lục Nguyên bước vào liền phát hiện bên trong có một trung niên nam tử bận hoa phục, trường sam phiêu dật, khí độ bất phàm, khuôn mặt hơi anh tuấn, hai mắt rất có thần thái.
- Nam Cảnh Lục Nguyên đối chiến với Đông Cảnh Ngũ Liên Vũ.
- Tiểu tử, lần này ta bài danh thứ chín trăm ba mươi. Đáng tiếc, lực chiến đấu thực tế cùng năng lực thích ứng hoàn cảnh bất đồng, ngươi nhất định sẽ bị ta đánh bại.
Ngũ Liên Vũ thản nhiên nói, trên vai của hắn có một chuôi trọng kiếm mấy ngàn cân, Đột đích Ngũ Liên Vũ triển khai công kích, trong nháy mắt kiếm đã đâm tới trước người Lục Nguyên.
Lục Nguyên đã sớm đưa kiếm lên đở, vừa đở chỉ cảm thấy lực đạo của đối phương rất lớn.
- Tiểu tử, xem Lạc Hoa kiếm pháp của ta.
Hắn đánh tới một kiếm, Lục Nguyên cũng không vội vả đánh bại hắn, dù sao bây giờ hết thảy còn sớm, kiếm pháp của các đối thủ lần này đều là danh chấn một phương, trước xem kiếm pháp của đối phương một chút, xem rốt cuộc là bộ dáng gì, đây cũng không có cách nào, hắn là trời sinh yêu thích kiếm pháp.
Trọng kiếm của người này rất nặng, nhưng mà tốc độ huy vũ lại nhanh, có lúc một kích nặng như thái sơn, có lúc một kích nhẹ như hồng mao, chiêu số cổ quái vô cùng. Hơn nữa, thời điểm hai mắt đối thủ khép lại, lại còn xuất hiện một hoàng quang thần bí, tựa hồ muốn hút mình vào trong đó vậy, này chính là Hoa Hồn Tiên Pháp, là một loại ma công chuyên làm người phân tâm.
Ngũ Liên Vũ xuất thân từ một Môn Phái Ma môn tương đối lớn ở Đông Cảnh, Ma môn Hoa Gian Tông là một Môn Phái cổ quái, chiêu số rất yêu dị. Lần này hắn quyết chí tiến vào Trung Ương Thiên Triều, thấy được đối thủ là một người trẻ tuổi thì không xem vào mắt, hắn có hơn sáu trăm năm công lực, lại có rất nhiều kiếm pháp, không tin thắng không được một tiểu bối.
Thật ra tên Ngũ Liên Vũ này cũng tương đối cường đại, bàn về thực lực sẽ không thua Trác Không Đảng của Hoa Sơn Nguyên Khí Tông, có thể còn hơi thắng một chút, thi triển ra Huyền Thiết Trọng Kiếm, khí thế to lớn vô cùng.
Kiếm pháp rất thú vị!
Lục Nguyên thầm hô trong lòng, cho tới bây giờ mình chưa từng thấy qua kiếm pháp trọng kiếm, nghe nói Cổ Mộ Quốc Lưu Quá dùng chính là kiếm pháp trọng kiếm. Đáng tiếc vẫn vô duyên nhìn thấy, lần này thấy kiếm pháp trọng kiếm của Ngũ Liên Vũ cũng không tệ, tựa hồ kiếm pháp trọng kiếm là kiếm pháp Sơn hệ kết hợp cùng kiếm pháp Phi hệ, là kiếm pháp từ nhiều loại Kiếm ý kết hợp lại.
Lục Nguyên phân tích kiếm pháp này, sơ hở của kiếm pháp Sơn hệ hắn rất rõ ràng, hoàn toàn không có bí mật. Mà kiếm pháp Phi hệ thì hắn chưa rõ lắm, loại kiếm pháp này phải là một kiếm pháp nhẹ nhàng, kiếm như phù phù, như gió trong mưa rào, hắn không tự chủ được phụng bồi rất nhiều chiêu thức của Ngũ Liên Vũ.
Kiếm quang của hai người phiêu động, bóng kiếm mơ hồ.
Đã qua một trăm chiêu, không có gì vui nữa, trong lòng Lục Nguyên thầm nói như vậy. Thật ra thì bây giờ hắn căn bản đã hiểu được kiếm pháp trọng kiếm của Ngũ Liên Vũ. Bộ kiếm pháp trọng kiếm này vốn phải có lực đạo cực lớn, thích hợp cho người man vũ vô song tập luyện, bởi vì Ngũ Liên Vũ không phải là loại người cương mãnh, cho nên nhằm vào đặc điểm của mình mà làm ra một chút thay đổi, đáng tiếc loại thay đổi này chưa ra hình dáng gì, sơ hở quá nhiều, hứng thú của Lục Nguyên giảm đi rất nhiều.
- Tiểu bối, có bản lãnh đừng trốn.
Ngũ Liên Vũ quát lên .
- Không muốn trốn sao ?
Trường kiếm trong tay Lục Nguyên chuyển một cái, đã hóa thành mấy ngàn đạo kiếm quang, đoàn kiếm quang này như mưa rào đổ xuống, bao trùm cả hư không. Còn không chờ Ngũ Liên Vũ kịp phản ứng, mũi kiếm đã để lên cổ họng của Ngũ Liên Vũ, nội tâm của Ngũ Liên Vũ như tro tàn. Không ngờ bị thua nhanh như vậy, mới đầu còn tưởng rằng tiểu bối này muốn trốn, kết quả căn bản là đối thủ đang đùa mình.
Trận chiến đấu này cũng theo đó kết thúc, Lục Nguyên là người có thời gian chiến đấu dài nhất trong tổ mười người này.
Ở rất nhiều người xem ra, này là "may mắn" chiến thắng đối thủ, " may mắn " tiến vào sáu trăm tên, dù sao thời gian tiêu hao cũng quá dài .
Vòng thứ nhất chọn sáu trăm người vào vòng trong từ 1200 người, Lục Nguyên khá phấn khích, những nhân vật nổi danh của Nam Cnarh trọng kiếm vung lên, đối thủ đơn giản bị đánh bay.
Cao thủ bên Đông Cảnh lần này cũng bày ra thân thủ, ví dụ như là Loan Loan vũ khí của nàng vô cùng kỳ lạ, là một sợi dây lưng mềm mại màu trắng.
Ở phía Tây Cảnh cũng có rất nhiều chiêu thức đẹp mắt, người thường xuyên ho khan kia phát ra đao pháp tuy nhiên không phải là đao pháp bình thường trong đó còn ẩn chứa tương tư nhàn nhạt.
Ở phía Bắc cảnh, Lý Cầu Hoan bắt đầu phóng phi đao.
1200 người vì tiến vào sáu trăm người đều thi triển tuyệt học.
Tuy nhiên chiến đấu như vậy chưa tính là kịch liệt.
Cũng chỉ là thi triển tuyệt học mà thôi, công pháp đáng sợ vẫn chưa dùng.
Vòng chiến đấu thứ nhất cuối cùng cũng đã xong.
Sáu trăm người bị loại bỏ, sau trăm người này cơ bản không có hi vọng gì tiến tới Trung Ương thiên triều.
Mà đợt khảo hạch thứ hai chính là chọn ba trăm người từ sáu tră người này, sẽ là một kỳ chiến đấu kịch liệt vô cùng.
Đợt khảo hạch thứ hai, mọi người thi triển bổn sự càng kịch liệt hơn vòng thứ nhất, Nam Cảnh Nguyên quốc đã bị đào thải không còn một ai, Thiết Mộc Nhĩ là chuyển thế linh đồng thì thế nào? Không nói ở đây chuyển thế tông sư rất nhiều mà ngay cả tông sư cũng rất nhiều, ở Tấn quốc đệ nhất nhân chung Hạ Minh cũng không chịu nổi mà bị loại.
Có thể nói, hiện tại Nam Cảnh Tam quốc, duy nhất tiến vào sáu trăm người chỉ còn Lục Nguyên mà thôi.
Tấn quốc dĩ nhiên hi vọng Lục Nguyên có thể tiến vào trong Trung Ương thiên triều. Mà Nguyên quốc thì dĩ nhiên là hi vọng điều ngược lại.
Hoa Sơn thật là quá mức, vốn có một Yến Thương Thiên, bây giờ lại có Lục Nguyên.
Lại nói, Lục Nguyên đang nghênh đón kỳ chiến đấu thứ hai.
Nam Cảnh Lục Nguyên đấu với Bắc Cảnh Đại Cổ Nhất Điểm Hồng.
Lục Nguyên rất ngạc nhiên, tại sao người này lại gọi là Đại Cổ Nhất Điểm Hồng? Lục Nguyên lúc này nhìn về phía đối thủ rồi nói:
- Được rồi có thể bắt đầu.
Đối thủ không trả lời, vèo một tiếng vung kiếm đâm về phía Lục Nguyên.
Kiếp pháp thật nhanh.
Kiếm pháp của hắn cũng không chậm, nhanh chóng hoàn thủ một đòn, Dưỡng Ngô Kiếm ngăn cản một kiếm này thậm chí còn mượn thế phản công lại, tốc độ của Nhất Điểm Hồng cũng cực nhanh, quay mắt nhìn đối thủ như vậy Lục Nguyên dĩ nhiên là khoái ý.
Bạch Đế kiếm đạo của hắn cũng thi triển tấn công đối thủ, đối thủ nhanh thì thế nào, hắn cũng nhanh.
Tuy nhiên lúc giao thủ, Lục Nguyên mơ hồ phát hiện ra có phần không đúng, Bạch Đế kiếm đạo nhanh là điều dĩ nhiên nhưng đối thủ nhanh thì thật bất thường, bọn họ hình như thực sự không học tuyệt học tăng nhanh tốc độ mà là nhanh ở thời khắc sinh tử, tại thời khắc sinh tử, có thể nhanh hơn giành cơ hội thủ thắng.
Đây là một sinh tử lĩnh ngộ khó hiểu.
Sinh chi kiếm ý? Tử chi kiếm ý sao?
Lục Nguyên đang một mực giao thủ với đối thủ nhưng cũng vẫn lĩnh ngộ kiếm ý, hắn ngày càng phát hiện đối thủ càng giống như vậy, là Sinh chi kiếm ý, Tử chi kiếm ý.
Tuy nhiên đúng lúc hắn đang muốn lĩnh ngộ thì Đại Cổ Nhất Điểm Hồng lại dừng đánh lại, hắn thu kiếm mà khẽ nói;
- Kiếm thuật của ngươi, ở trên ta, không cần phải đánh nữa.
Căn bản không phân biệt được ai thắng ai bại, cứ như vậy mà thả nhiên rời khỏi trường đấu, để cho Lục Nguyên thắng.
Sau kinh thắng, Lục Nguyên đã tiến vào ba trăm người, Lục Nguyên thầm nghĩ trong lòng.