Dưới tình huống sắp làm phụ thân, Diệp Dương Dung sao nỡ chết được.
Diệp Dương Dung ra đời kỳ thực rất giống đệ tử Diệp Viên của mình, cùng là xuất thân cô nhi, cùng là được sư trưởng nhặt vào Hoa Sơn. Nếu không có sư trưởng thì gã sớm chết đói đầu đường, chính vì lúc nhỏ lưu lạc cô nhi chịu đói quá nhiều nên sau này Diệp Dương Dung làm tu tiên giả rất tham ăn, mới khiến dáng người thành như vậy.
Tất cả của mình đều là Hoa Sơn cho.
Trước khi sư phụ chết, mình đã nói bảo vệ Bắc phong, bảo vệ Hoa Sơn.
Cho nên bây giờ lúc cần liều mạng thì mình không tiếc.
Trên thân gã tổng cộng mười lăm vết thương, bốn cái là Bạch Bức trưởng lão làm, đằng trước mười một chỗ là đối thủ khác làm. Đối thủ khác đều chết trong tay gã, giờ phải đối phó địch thủ đáng sợ nhất Bạch Bức trưởng lão, lại là một chiêu liều mạng, không liều không được.
Vết thương đau nhức.
Đứa con chưa xinh, dù là tra hay gái ta đều thích.
Tiếc rằng ta không thể thấy ngươi, phụ thân các ngươi có lẽ sẽ mất mạng tại đây.
Nhưng nếu ta không liều mạng thì không thể bảo vệ Hoa Sơn.
Hơn nữa, con ta, sau này chỉ sợ ngươi sẽ xấu hổ vì ta.
Ta tại đây liều mạng không chỉ vì bảo vệ Hoa Sơn cũng là để cho con trai, con gái mình có thể ngẩng đầu nói: ‘Phụ thân ta chết vì bảo vệ Hoa Sơn’, mà không phải bởi vì phụ thân gặp trận bỏ chạy không dám ngước mặt nhìn đời.
Liều mạng!
Dù có liều chết tại đây cũng phải liều!
Đứa con chưa ra đời, thật muốn thấy bộ dạng sau khi sinh của các ngươi, nhưng có lẽ không thể thấy được, thật tiếc nuối.
Mang theo quyết tuyệt liều mạng, Diệp Dương Dung dùng hết sức cuối cùng, từng chiêu đều là liều mạng.
Một kiếm âm độc không tiếng động đâm vào người Diệp Dương Dung.
Thật sự không thể thấy bộ dạng đứa con khi ra đời rồi sao?
Diệp Dương Dung vô lực giơ tay lên ở không trung quơ quào, đôi mắt trợn to, cố gắng muốn nhìn bộ dạng đứa con chưa ra đời.
………
Đại đạo cảnh ngũ tầng nguyên khí tông Hạ Thanh Hạc cắn răng, nuốt vào một viên đan dược. Kỳ thực trước khi Lục Nguyên đến thì Hạ Thanh Hạc đã bị thương vào tay Phương Tà. Chiêu hàn lẫm cực kỳ Nhất Nguyệt Hàn Mai Sát, pháp lực tổn hao nhiều, thân thể bị thương nghiêm trọng. Lần đại chiến này từ bắt đầuđã có rất nhiều yêu ma bao vây Hạ Thanh Hạc.
Hạ Thanh Hạc chính là đại đạo cảnh ngũ tầng, hơn nữa trọng thương, một khi tổn thương gã thì sẽ lập công ngút trời, dưới tình huống như vậy sao ai bỏ qua cho gã được? Hạ Thanh Hạc ăn không ít đan dược hồi phục pháp lực, giết không biết bao nhiêu yêu ma, nhưng có càng nhiều yêu ma luân phiên tấn công.
Kỳ thực bây giờ Hạ Thanh Hạc có thể xoay người rời đi, lấy lực lượng đại đạo cảnh ngũ tầng của gã giờ bùng phát ra pháp lực cuối cùng, chặn đánh gã không hề dễ dàng.
Tuy nhiên, bây giờ Hạ Thanh Hạc lựa chọn là nuốt vào đan dược…Giải Thể Đan!
Tại Tấn quốc, kỹ thuật luyện đan không tính nhiều cao minh, cũng có đan dược hồi phục pháp lực nhưng hiệu quả không tốt lắm, hồi phục pháp lực cần thời gian rất lâu, tự hồi phục pháp lực cực kỳ ít ỏi. Giải Thể Đan có thể chớp mắt hồi phục mười phần pháp lực, chẳng qua cái giá là hao tổn rất nhiều tiềm lực, đại thương nguyên khí, dùng đan này trong ba mươi năm pháp lực sẽ giảm bảy phần, hơn nữa tiềm lực tổn hao nhiều, sau này muốn tiến cấp thì càng thêm gian nan.
Hạ Thanh Hạc bây giờ là đại đạo cảnh ngũ tầng, lại tiến một cấp là đại đạo cảnh lục tầng, nửa bước tông sư.
Dưới tình huống như vậy, vì lợi ích cả nhân, gã nên giết ra trốn một góc.
Nhưng gã không thể làm vậy.
Bởi vì gã phải bảo vệ Hoa Sơn.
Hoa Sơn có đệ tử của gã, đồ tôn của gã, con trai gã, cháu gã.
Con cháu chắt chít, đồ tử đồ tôn.
Không sai, là con cháu đồ tử đồ tôn, những người này không cường nhưng đều là hy vọng tương lai của Hoa Sơn.
Hy vọng không thể tắt.
Thà gãy bộ xương già này cũng phải bảo vệ hy vọng Hoa Sơn.
Hoa Sơn này ta phải bảo vệ.
Hoa Sơn ăn Giải Thể Đan xong toàn thân pháp lực dùng sắp hết chớp mắt bùng nổ, cùng lúc đó lòng dâng lên sát ý.
Hạ Thanh Hạc rống một tiếng:
- Đám nhóc con ma đạo, lão phu liều với các ngươi!
Hạ Thanh Hạc chớp mắt hồi phục mười phần pháp lực, gã lao vào đám yêu ma, một chưởng đánh ra có thể giết chết một đống yêu ma.
Có không ngừng yêu ma chết trong tay gã.
Chỉ là Giải Thể Đan mang đến di chứng ngày càng rõ ràng, gã cảm giác ý thức của mình hơi mơ hồ.
Bên người cánh hoa đỏ rơi rụng, đây là hoa đào Hoa Sơn ư?
Còn nhớ lúc mới vào Hoa Sơn từng thấy hoa đào Hoa Sơn, sau đó hoa đào này theo bên mình hơn ngàn năm, bây giờ rất có thể là cuộc chiến cuối cùng. Hoa đào, người đến theo ta sao? Hạ Thanh Hạc hoảng hốt nhìn thấy hoa từng năm từng năm rơi rụng.
Hoa đào giống như Hoa Sơn.
Hoa cũ thì sẽ rơi rụng, hóa thành đất bùn, đi bảo vệ, tưới nhuần đóa hoa mới.
Hoa rơi không phải vật vô tình, hóa thành bùng đất bảo vệ hoa.
Hoa Sơn năm ngàn năm luôn như thế phát triển, bây giờ hãy để ta thành bùn đất bảo vệ Hoa Sơn thế hệ mới.
Vì hy vọng Hoa Sơn, vì thế hệ mới của Hoa Sơn, liều mạng!
………
- Hoa Sơn của ta, để ta bảo vệ!
Trong yêu ma công kích, từng góc Hoa Sơn vang lên thanh âm như vậy.
- Tuy liều mạng ta cũng phải bảo vệ!
Lại là một Hoa Sơn trưởng lão đẫm máu ngã xuống, nhưng trước khi chết kéo theo một đối thủ xuống địa ngục.
Vì Hoa Sơn, liều mạng!
- Nhà ta ta phải bảo vệ!
Trong đợt công kích của yêu ma, thanh âm đơn lẻ ngày càng nhiều.
Từng thanh âm ngày càng nhiều, càng lớn, từng chút một rời rạc hợp thành nước lũ.
- Hoa Sơn chúng ta để chúng ta bảo vệ!
Nước lũ như vậy đối kháng nước lũ tín niệm của đám yêu ma. Đám yêu ma muốn phú quý, muốn chiếm càng nhiều tài nguyên, tín niệm đo đụng mạnh vào nước lũ tín niệm phải bảo vệ Hoa Sơn của người Hoa Sơn. Người Hoa Sơn và Thế Thiên Minh mạnh mẽ va chạm.
Lực lượng bảo vệ đối đầu lực lượng quyền thế.
Đám yêu ma mới bắt đầu chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng từ từ phát hiện không thích hợp. Những người Hoa Sơn này không muốn sống nữa, rất nhiều người Hoa Sơn không muốn sống, khi chưa chết họ liều mạng, chiêu thức gì đều dám dùng, coi như là sinh cơ đứt thì cũng không từ bỏ, dù chết phải kéo yêu ma chôn cùng.
Nói yêu ma độc, giờ người Hoa Sơn càng độc.
Đám yêu ma lần này tấn công Hoa Sơn là vì báo thù, vì được đến càng nhiều tài nguyên, tưởng được đến quyền trên mặt đất. Nhưng mấy thứ này có quý hơn nữa cũng không quý bằng mạng của mình. Khi phát hiện người Hoa Sơn đều điên điên, không ngừng liều mạng, đám yêu ma có một phần lựa chọn không liều mạng, lùi bước.
Một yêu ma lùi không có gì, nhưng rất nhiều yêu ma lùi thì là vấn đề lớn.
Tín niệm muốn bá quyền mặt đất của đám yêu ma cùng với tín niệm bảo vệ Hoa Sơn của người Hoa Sơn mạnh va chạm. Sau đó ma niệm của đám yêu ma bị nước lũ bảo vệ của Hoa Sơn đánh tan nát. Tín niệm đụng độ, nước lũ va chạm, bên Hoa Sơn chiếm ưu thế.
*Oành!*
Ma niệm của đám yêu ma, ma nước lũ rốt cuộc không chống đỡ nổi, bị tín niệm bảo vệ Hoa Sơn đụng vỡ, phá tan tành.
Hoa Sơn thắng!
Võ Đang tiên môn, Côn Luân tiên môn, Thanh Thành tiên môn đều trợn mắt há hốc mồm.
Không ngờ Hoa Sơn thắng!
Có lẽ người ở trong không rõ nhưng người ngoài cuộc đều thấy ra Hoa Sơn đã thắng. Tín niệm Hoa Sơn thắng, nước lũ Hoa Sơn thắng.
Nếu nói mới bắt đầu chỉ là kỳ tích một mình Lục Nguyên.
Vậy bây giờ là kỳ tích cả Hoa Sơn.
Tín niệm Hoa Sơn chẳng ngờ thâm sâu như thế.
Còn người Nam Hải tiên môn sớm bị ảnh hưởng đến máu nóng sục sôi, lao vào cuộc chiến Hoa Sơn, gã phải cùng người Hoa Sơn sóng vai giết địch!
Hoa Sơn trên dưới giờ phút này vang lên thanh âm khiến người sục sôi máu nóng:
- Hoa Sơn chúng ta để chúng ta bảo vệ!
Mỗi người Hoa Sơn đều đang liều mạng.
Mặc kệ là đệ tử bình thường hay đệ tử chân truyền xếp hcots hoặc là đỉnh cao, hay là trưởng lão bình thường hoặc trứ danh kiếm tiên, hoặc đại đạo cảnh thượng nhân, các phong chủ, nhân vật ẩn cư nhiều năm đều đang không ngừng liều mạng, chống lại đám yêu ma hết lần này đến lần khác tấn công.
Đây không phải chiến đấu bình thường mà là liều mạng.
Ôm tâm niệm phải chết mà chiến đấu.
Bởi vì mỗi một người đều muốn bảo vệ Hoa Sơn.
Hoặc là trong Hoa Sơn có một ít nội oán, tranh đấu nội bộ, nhưng lúc đối mặt sinh tử đại địch, những nội oán này tính cái gì? Bảo vệ Hoa Sơn mới là quan trọng nhất.
Hoa Sơn trên dưới vang lên thanh âm khiến người sục sôi máu nóng:
- Hoa Sơn chúng ta để chúng ta bảo vệ!
Giờ phút này Lục Nguyên vẫn đang chiến đấu với bốn người Phương Tà, Kinh Hoàn Chân, Kiều Phi Độ, Thiên Sửu Lão Nhân, còn chiếm ưu thế, song kiếm tung bay trên dưới, mỗi kiếm đều là cuối cùng thiên địa biến đổi, ẩn chứa đại đạo luân hồi, đè ép Phương Tà, Kinh Hoàn Chân, Kiều Phi Độ, Thiên Sửu Lão Nhân.
Phương Tà có chiêu thức vừa diễm ba phần tương tư ba phần sầu ly biệt ba phần kinh diễm một phần sát khí.
Kinh Hoàn Chân mang theo tuyệt đối diệt tuyệt tất cả nhân tính, tuyệt đối hắc ám ập đến.
Kiều Phi Độ từng chiêu liều mạng ngươi chết thì ta sống.
Thiên Sửu Lão Nhân cùng khống chế nhiều ron rối từng bước tính kế.
Bốn đầu lĩnh ma đạo, trong đó hai vị là nửa bước tông sư, lực lượng kinh người như vậy liên hợp thế mà bị Lục Nguyên một kiếm áp chế.
Không thể hiểu nổi!
Phương Tà, Kinh Hoàn Chân thở hồng hộc. Chúng phát hiện pháp lực của mình đã không còn nhiều, cùng biến sắc mặt, kỳ thực lúc mới bắt đầu chúng phát hiện kiếm thuật của Lục Nguyên tuyệt vời đến không thể tưởng tượng, không thể chống cự, cộng thêm lúc ấy Lục Nguyên triệt để đánh ra khí thế, chúng biết không thể chính diện đối kháng rồi. Cho nên Phương Tà, Kinh Hoàn Chân đều bàn cách đối phó Lục Nguyên, khẩu ma.
Chúng không ngừng phòng thủ, chờ đến pháp lực Lục Nguyên tiêu hao gần hết.
Hai người đều là pháp lực đại đạo cảnh lục tầng, Lục Nguyên thì là pháp lực đại đạo cảnh tứ tầng.
Chúng là bốn người, Lục Nguyên là một người.
Dưới tình huống như vậy, pháp lực Lục Nguyên tiêu hao chắc chắn nhanh hơn bốn người.
Chúng đầu là đầu lĩnh kinh nghiệm già dặn, sao có thể không thấy ra Lục Nguyên có thể từ mặt đất hấp thu chút pháp lực. Nhưng cùng lúc đó, đối mặt bốn đầu lĩnh ma đạo, hấp thu chút pháp lực không có tác dụng gì, tất nhiên pháp lực Lục Nguyên tiêu hao càng nhanh hơn. Nhưng hiện giờ chúng giật mình phát hiện pháp lực hai người sắp dùng hết mà pháp lực của Lục Nguyên vẫn cuồn cuộn không dứt.
Cái này…
Cái này là sao?
Không thể nào!
Phương Tà, Hắc Ám Ma Hoàng, Kiều Phi Độ, Thiên Sửu Lão Nhân cùng nghe thấy bên ngoài tiếng hò hét, hợp thành nước lũ, nước lũ cường đại vô cùng.
- Hoa Sơn của chúng ta, chúng ta bảo vệ…
Bốn người Phương Tà biến sắc mặt, chúng chợt nghĩ ra tại sao Lục Nguyên đến giờ còn có thể phát huy kiếm chiêu tinh diệu như vậy, bởi vì có tín niệm vô cùng cường đại, mới có pháp lực kéo dài không dứt. Lục Nguyên sớm dùng hết pháp lực rồi, nhưng có tín niệm đó chống đỡ, pháp lực của hắn không ngừng bất tận như biển rộng.
Lục Nguyên như vậy không thể thắng nổi!
Đám Phương Tà dâng lên mãnh liệt thất vọng. Không sai, bây giờ chúng không cảm giác ra chút cơ hội thắng lợi. Hai yêu hoàng ma hoàng cộng thêm hai đầu lĩnh ma đạo, bốn người liên hợp thế mà không đánh lại một Hoa Sơn tân chưởng môn, đây là sỉ nhục vô cùng, nhưng chúng không có cách nào.
Hết cách, chỉ đành lùi lại.
Chúng hiểu trận chiến này chúng đã thua. Tín niệm Hoa Sơn quá mạnh, đánh bại ma tín niệm.
Phương Tà, Kinh Hoàn Chân, Kiều Phi Độ, Thiên Sửu Lão Nhân cùng mau chóng lùi ra sau. Tuy bốn người không thắng được Lục Nguyên nhưng có tự tin rút lui được. Bốn người là ai? Dù là vị nào đều là đại nhân vật kinh động Tấn quốc, nếu không lùi được thì chẳng phải là khiến người cười rớt răng?
Lần này thất bại thì lần sau đi, chắc chắn sẽ chặn đánh tiêu diệt Hoa Sơn, tuy chúng biết hy vọng này khá là xa vời.
Tư thế rút lui của Phương Tà khá là tiêu sái, cũng rất mau. Cách lùi của gã có nề nếp cả, Cửu Nguyệt Vô Sinh Hoa! Vô sinh vô tức, khi lùi thì xuất hiện vô tận cánh hoa. Có vô tận cánh hoa che chắn, bản thân gã mượn dùng pháp bảo cực tốc lăng, ly biệt lăng.
Luôn có người này tốc độ của Xích Dực Yêu Vương là nhanh nhất, điều này không sai.
Nhưng Phương Tà có thể khẳng định, gã một lần vô tình trong chốn di bảo có được ly biệt lăng thì tốc độ lùi khá nhanh, nhanh hơn cả Xích Dực Yêu Vương! Cho nên lần này rút lui Phương Tà rất có tự tin, tuyệt đối sẽ không ra ngoài ý muốn.
*Vèo!*
Phương Tà chỉ cảm thấy có pháp lực cường đại đến cực điểm kéo mình và ly biệt lăng trở về.
Chuyện vậy! Xuyên qua tầng chụp trong suốt của ly biệt lăng, Phương Tà thấy là Lục Nguyên hướng tới mình tay phải hư không chộp! sao có thể! Lục Nguyên làm sao mà có pháp lực cường như vậy được! Đem mình và ly biệt lăng hư không hút qua. Bình thường chỉ nghe nói Lục Nguyên kiếm thuật cường đại, chưa từng nghe đến tuyệt học này.
Phương Tà cố gắng muốn chống cự, nhưng chợt phát hiện mình còn dư không bao nhiêu pháp lực, dùng hết sức mình phản kháng nhưng ly biệt lăng vẫn là bị kéo đến trước mặt Lục Nguyên.
Nhất định phải nghĩ cách. Phương Tà nhanh chóng suy nghĩ, hiện nay Lục Nguyên rõ ràng muốn giết chết mình, may là ly biệt lăng siêu cấp cứng rắn, mình muốn phá hỏng còn phải tốn chút sức, chắc là có thời gian để nghĩ cách. Phương Tà là hạng mưu kế đầy bụng.
Nhưng Lục Nguyên lập tức hư không chộp.
*Xoẹt!* Một tiếng, ly biệt lăng siêu cấp cứng rắn bùm một tiếng vỡ ra. Phương Tà cả người đầy máu, bị Lục Nguyên hư không chộp đến trước mặt. Giờ phút này Phương Tà không giữ phong độ phiên phiên Trích Trục Hoa Quang Minh Yêu Hoàng bình thường nữa.
- Tại sao? Tại sao ngươi có thể hư không kéo ta trở về? Ngươi không khả năng theo kịp tốc độ ly biệt lăng đệ nhất Tấn quốc mới đúng. Độ cứng của ly biệt lăng dù là ta cũng không thể dễ dàng phá hủy, tại sao ngươi có thể tùy tiện chộp một cái liền hỏng!
Trước khi chết gã phát điên gào la.
Lục Nguyên nhẹ nhàng nói:
- Sắp chết rồi nói nhảm cái gì? lúc trước ta từng nói muốn bóp chết ngươi, ta nói được làm được, nói bóp chết ngươi liền bóp. Bây giờ thì, đi chết đi!
Pháp lực hư không trảo cường đại đột nhiên ấn xuống. Toàn thân Phương Tà bị hư không trảo trực tiếp bóp nát, hóa thành đống thịt vụn. Một trong hai yêu hoàng dưới đất, Quang Minh Yêu Hoàng Phương Tà cứ thế chết đi, người đánh chết là Hoa Sơn tiên môn tân chưởng giáo Lục Nguyên.