Lục Nguyên thở ra một hơi, khí trắng phun ra dường như huyễn hóa ra một ít hình quái thú, trong phút chốc như đồng Nhai Tí, như đồng Tiêu Đồ, như đồng Bệ Ngạn, đủ các loại quái thú khác nhau xuất hiện trong ngụm khí trắng của Lục Nguyên.
Đây là Vân Long đệ cửu biến.
Chỉ kém một biến cuối Vân Long Biến là có thể tu thành Vân Long Thập Biến, có được lực lượng nhất long, thành tựu tông sư cảnh.
Tại Tấn quốc, đỉnh cao nhất là tông sư cảnh.
Dường như mình sắp có thể đứng trên đỉnh cao tông sư cảnh rồi.
Trong phút chốc suy nghĩ Lục Nguyên phiêu xa, hình như trở lại lúc theo sư phụ mới vào Hoa Sơn. Khi đó không bao giờ ngờ mình sẽ đứng trên đỉnh núi cao nhất Tấn quốc tu tiên giới. Tuy giờ chưa đứng đỉnh núi cao nhất nhưng hắn đã tiến bước lên.
Lần này rời khỏi Xuất Vân kiếm trận là nghênh đón năm mới.
Năm mới là một năm có ngày quan trọng nhất.
Tuy bên ngoài ma triều cuồn cuộn nhưng dù trong tình cảnh gì cũng phải hướng về ánh sáng.
Nhìn hướng ánh sáng mới thấy ánh sáng tuyệt vời.
Lễ mừng năm mới, Lục Nguyên làm Hoa Sơn chưởng giáo chí tôn, phát biểu một phen diễn thuyết. Nhưng Lục Nguyên không định nói kiểu diễn thuyết khuôn sáo này.
- Không sai, bây giờ Tấn quốc khá là gian nan, Hoa Sơn càng vô cùng khốn khỏ, chúng ta đang đứng trên bờ diệt phái.
Mặt sau một đám trưởng lão, đệ tử đang định đón lời nói tiếp giờ nghe câu này thì kinh ngạc. Dưới loại tình huống thế này chẳng phải là nên làm bộ làm tịch biểu thị bây giờ không có nguy hiểm ư? Làm sao như Lục Nguyên nói là tới bờ diệt phái rồi. Tử Hà Thượng Nhân cũng nhịn không được nhỏ giọng truyền âm nhắc nhở Lục Nguyên.
Nhưng Lục Nguyên không thèm để ý.
Hắn nói:
- Nhưng vậy thì sao? Hoa Sơn, Hoa Sơn năm ngàn năm tất nhiên có văn hóa của Hoa Sơn năm ngàn năm. Khí khái, khí tiết trong lịch sử Hoa Sơn có nhiều lần gần diệt phái, để ta đếm xem, đệ nhị đại một lần, đệ ngũ đại một lần, đệ thất đại một lần, giờ lần này nữa là bốn lần.
- Ba lần trước Hoa Sơn chúng ta có thể vùng lên, lần này tại sao không thể?
- Tinh thần Hoa Sơn là không ngừng vươn lên.
- Tinh thần Hoa Sơn là không bao giờ lùi bước.
- Hoa Sơn ở trong tay các tiền bối cường đại, trong tay chúng ta phải đem Hoa Sơn phát dương quang đại. Lần sóng gió này tính cái gì?
- Nếu bây giờ chúng ta thất bại thì còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Hoa Sơn? Hơn nữa các vị có thân bằng, hảo hữu, các vị định để thân bằng hão hửu chết trong tay ma thủ sao!?
Lục Nguyên gào lên.
- Đến…đến…
Từng tiếng rống hùng hồn.
Ngày thứ nhất năm mới Lục Nguyên đi tới nhà mình một chuyến. Vì ma kiếp hoành hành, đem gia đình ở Đông Lâm Trấn chuyển tới Hoa Sơn, cùng lúc đó còn chuyển hơn chín mươi vạn người. Lục Nguyên đến nhà được rất nhiều lời khen ngợi, năm đó thằng nhóc con ở Đại Tấnl biến thành chí tôn tiên môn, đây là biến đổi lớn cỡ nào. Người khen rất nhiều, bây giờ Lục Nguyên đã nghe quen lời nịnh nên không để ý, đơn giản ăn một bữa cơm không sao cả.
Bình đạm mới là chân thực.
Lục Nguyên trong nhà mới ăn bữa cơm tết bình đạm đến muộn, lại có một tin tức phi kiếm truyền đến. Phi kiếm truyền thư! Việc cực kỳ khẩn cấp!
Lục Nguyên lập tức mở thư ra nhìn, ngây ngốc.
Trong thư có tổng cộng năm chữ: Thế Thiên Minh đến tập.
Kỳ thực Lục Nguyên đã có trực giác Thế Thiên Minh sớm muộn gì sẽ đến tập, ít nhất trước khi mình đi khảo hạch bách quốc sẽ tập kích một lần. Hắn không bao giờ ngờ sẽ là hiện tại. Nhâm Độc nhanh như vậy đã bù đắp khuyết điểm hóa huyết đại pháp phản phệ rồi sao? Nhưng không sao cả, tại Tấn quốc lần đại quyết chiến cuối cùng rốt cuộc sắp đến. Nhâm Độc có Chu sư thúc tổ chắn được nhưng những người khác phải để mình chặn.
Bây giờ cơ hội duy nhất là trong đối chiến loại dụng Thao Thiết Biến hấp đối với đại đạo cảnh tứ tầng pháp tắc lực cân bằng của đối phương, trợ chính mình đến đại đạo cảnh tứ tầng là có thể đối kháng Thế Thiên Minh, dùng sức một người đấu với tất cả người Thế Thiên Minh trừ Nhâm Độc ra, đây không là việc kỳ tích khó đoán gì.
Vì Hoa Sơn, liều mạng một lần.
Lục Nguyên tay động, ngự kiếm bay thẳng, không cần xác định địa điểm. Hắn cảm nhận được Hoa Sơn trên dưới nguyên khí dao động, ở đâu xảy ra các đại đạo cảnh đối chiến, sao hắn không biết được chứ?
Hoa Sơn có hộ sơn đại trận Triêu Dương Ngọc Nữ Vân Vụ Tử Hà Đồ đại trận, nó đã bị Trận Pháp Tông Sư Trương Hư Huyền phá hủy thành một cái động đủ cho một người thông qua.
Cái động này chỉ để một người qua, dài năm mươi trượng.
Bây giờ người Thế Thiên Minh và Hoa Sơn đang dựa theo động triển khai công kích và phòng thủ.
Hoa Sơn hộ sơn đại trận cần rất nhiều linh thạch, không khả năng cứ luôn chống chọi, nhưng có người phát hiện rất nhiều nhân vật Thế Thiên Minh đến cho nên dựng lên đại trận, xuyên qua hộ sơn đại trận nhìn kẻ đến tập kích. Nhân vật nổi danh tất nhiên là phần tử trụ cột của Thế Thiên Minh.
Độc Thiên Nhất Đế Nhâm Độc, Trịch Trục Hoa Khai Phương Tà, cầu đạo giết vợ Kinh Hoàn Chân, tốc độ đệ nhất Xích Dực Yêu Vương. Băng Tráo Vạn Lý Tử Lân Yêu Vương, Tính Định Càn Khôn Nguyên Lăng Thượng Nhân. Vô Tâm Vô Can Thiên Sửu Lão Nhân. Trận Pháp Tông Sư Trương Hư Huyền. Nam Hải Nhất Kiếm Kiều Phi Độ, Đoạn Đao Tả Hoành vân vân và vân vân. Tiếp phía sau còn có nhiều yêu ma, không kém hơn mấy vạn.
Thế Thiên Minh lần này quyết chấm dứt.
Nhâm Độc từ trước gờ luôn coi Hoa Sơn là đại địch số một. Hiện nay tuy Hoa Sơn suy sút nhưng luôn ra thiên tài, Yến Thương Thiên ép đến Nhâm Độc giờ còn cảm giác kiếm quang lạnh lẽo. Chu Thanh Huyền hiện nay cùng với Lục Nguyên nếu không chết sẽ trưởng thành, khiến Thế Thiên Minh nhất định phải giết Hoa Sơn.
Bên Hoa Sơn, người từ đại đạo cảnh đều tụ tập, không thiếu một ai.
Nhưng trận chém giết này cho đến nay là vì thủ động bị phá ra, không để người Thế Thiên Minh dựa vào động đó tiến vào nội bộ Hoa Sơn. Tuy nhiên, muốn làm được mục tiêu này không dễ dàng. Tổng cộng tám đại đạo cảnh ngũ tầng bây giờ đã tổn thương năm người. Trong trận chiến một chọi một, cao thủ đối cao thủ, Thế Thiên Minh ưu thế qusa lớn, bên Hoa Sơn yếu thế rõ ràng.
Bây giờ đại đạo cảnh còn chưa trọng thương chỉ có ba người, gồm Nguyên Dương Thượng Nhân, Tử Hà Thượng Nhân, và Vạn Thanh Vương, người khác đều bị thương cả.
Thế cục hiện nay kjhas là bất lợi với Hoa Sơn.
Cái động này e rằng có giữ được.
Một khi cái động thất thủ, vậy lực lượng Thế Thiên Minh sẽ đánh vào trong Hoa Sơn. Hoa Sơn mấy vạn trưởng lão, đệ tử e rằng sẽ bị tàn sát. Hoa Sơn đã đến giây phút sinh tử tồn vong.
Vạn Thanh Vương rống lên:
- Ta lên!
Nhưng gã bị thương mới không lâu đã bị Nguyên Lăng Thượng Nhân đánh trọng thương.
Nguyên Lăng Thượng Nhân cười lạnh nói:
- Sư phụ, ta sớm nghiên cứu rõ ràng chiêu thức của ngươi.
Nguyên Lăng Thượng Nhân cũng là đại đạo cảnh ngũ tầng, vốn gã nên là thực lực đại đạo cảnh tứ tầng nhưng thắng Nguyên Nguyên Thượng Nhân, giải tâm kết nhiều năm, dưới tình huống như vậy pháp lực hướng lên trên đột phá một tầng, bây giờ có thể đánh thương sư phụ Vạn Thanh Vương.
Thất bại là Vạn Thanh Vương.
Nhưng lạnh là tâm bên Hoa Sơn.
Bây giờ bên Thế Thiên Minh cao thủ có rất nhiều, Nguyên Lăng Thượng Nhân chỉ là trong số đó. Bên Hoa Sơn có sức chiến đấu chỉ mình Tử Hà Thượng Nhân, Nguyên Dương Thượng Nhân mà thôi, Hoa Sơn thật sự sẽ bị diệt vào hôm nay sao?
Không cam lòng!
Hoa Sơn năm ngàn năm! Không cam lòng bị diệt!
Nhưng không cam lòng bị diệt dưới tình huống kém xa thực lực cường đại tuyệt đối thì chỉ có nước bị diệt.
Trịch Trục Hoa Khai Phương Tà, cầu đạo giết vợ Kinh Hoàn Chân, tốc độ đệ nhất Xích Dực Yêu Vương. Băng Tráo Vạn Lý Tử Lân Yêu Vương, Tính Định Càn Khôn Nguyên Lăng Thượng Nhân. Vô Tâm Vô Can Thiên Sửu Lão Nhân. Trận Pháp Tông Sư Trương Hư Huyền. Nam Hải Nhất Kiếm Kiều Phi Độ, Đoạn Đao Tả Hoành, những kẻ này đều là đại đạo cảnh ngũ tầng, lục tầng.
Ai có thể chặn?
Hoa Sơn, hết hy vọng rồi sao?
Đoạn Đao Tả Hoành kiêu ngạo cười to:
- Ai có thể chắn được đại quân Thế Thiên Minh chúng ta? Hoa Sơn bị diệt.
Một thanh âm trầm ổn vang lên:
- Do ta đến chắn các ngươi!
Trên bầu trời Hoa Sơn.
Độc Thiên Nhất Đế Nhâm Độc chân đạp biển mây, gã đứng đó, biển mây ở dưới chân gã không ngừng ma hóa, cuộn thành hai ma long đen như mực. Ma long của gã có lực lượng nhất long thật sự chứ không phải giả long. Cùng lúc đó, khánh vân trên đỉnh đầu gã ngưng kết to vô cùng, đối diện gã, Chu Thanh Huyền mặc đồ trắng, tóc bạc bay bay, phiêu nhiên xuất trần.
Chu Thanh Huyền cười lạnh, nói:
- Thua dưới tay lão phu hai lần, còn định đến lần thứ ba ứ? Lần trước lấy bốn mạng người đại đạo cảnh đỡ, lần này định bỏ bao nhiêu mạng đại đạo cảnh?
Nhâm Độc cười ha hả nói:
- Lần này tấn công Võ Đang, từ chỗ Võ Đang được chí bảo Thái Cực Âm Dương Ngư. Được đến Thái Cực Âm Dương Ngư bổ sung, khuyết điểm phản phệ của hóa huyết đại pháp đã bù đắp, bây giờ thực lực ngươi ta ngang nhau, tuy nhiên, lần này ngươi chắc chắn sẽ thua vào tay bổn tọa. Bởi vì khi ngươi thấy Hoa Sơn bị hủy diệt sẽ ảnh hưởng tâm tình. Bây giờ Hoa Sơn còn ai có thể chặn được thuộc hạ của bổn tọa?
Nhâm Độc dùng kế công tâm, làm sao Chu Thanh Huyền không hiểu? Tuy nhiên, kế công tâm sử dụng rõ ràng như vậy, đường hoàng, nay Hoa Sơn đúng là khó chắn Thế Thiên Minh công kích.
Hoa Sơn cứ thế bị tiêu diệt ư?
Hoa Sơn năm ngàn năm!
Thời Yến Thương Thiên Hoa Sơn đệ nhất Đại Tấn quốc!
Sẽ bị diệt ư?
Tuy không cam lòng nhưng dường như đây là sự thật.
Tuyết như lông ngỗng rơi xuống. Mồng một tết lạnh lạ lùng, bông tuyết rơi xuống mặt đất, rơi không chỉ là mặt đất mà còn ở tâm mọi người, đè lòng người Hoa Sơn trầm xuống. Gió giá rét, tiết trời ẩm ướt lạnh lẽo, tuyết to như lông ngỗng, từng tầng mây đen tựa như lòng người Hoa Sơn.
Chúng ta không phục!
Nhưng có thể làm sao?
Chợt vang lên một giọng trầm ổn.
- Để ta đến chắn các ngươi!
Giọng trầm ổn này chất chứa tràn đầy hy vọng, mà người Thế Thiên Minh ghét nhất là hai chữ hy vọng. Hoa Sơn không thể có hy vọng. Mọi người bất giác nhìn hướng người phát ra tiếng. Người áo xanh đội mũ trong tuyết lất phất đáp xuống mặt tuyết, giở mũ ra.
Đó là một khuôn mặt bình thường, thường ngày lười biếng giờ đầy nghiêm túc. Rượu không giắt ở bên hông nữa, đôi tay ấn trên chuôi kiếm Dưỡng Ngô linh kiếm và Trấn Nhạc linh kiếm.
- Chưởng môn!
- Chưởng giáo!
Hoa Sơn chưởng môn Lục Nguyên lên sân, vào lúc Hoa Sơn trên dưới tuyệt vọng nhất.
Một câu này cho người Hoa Sơn mang đến tia hy vọng, nhưng chỉ vẻn vẹn là một tia mà thôi. Đối diện địch thủ là ai? Là Trịch Trục Hoa Khai Phương Tà, cầu đạo giết vợ Kinh Hoàn Chân, tốc độ đệ nhất Xích Dực Yêu Vương. Băng Tráo Vạn Lý Tử Lân Yêu Vương, Tính Định Càn Khôn Nguyên Lăng Thượng Nhân. Vô Tâm Vô Can Thiên Sửu Lão Nhân. Trận Pháp Tông Sư Trương Hư Huyền. Nam Hải Nhất Kiếm Kiều Phi Độ, Đoạn Đao Tả Hoành, những nhân vật này ai không phải vô cùng cường đại, Lục Nguyên có thể lấy một địch một, hai tên nhưng muốn đấu với quá nhiều thì là không khả năng. Huống chi còn có hai nửa bước tông sư là Phương Tà và Kinh Hoàn Chân đủ ngược sát Lục Nguyên.
Bên Thế Thiên Minh cất tiếng cười khẩy.
Tay Phương Tà cầm Trịch Trục Hoa, không thèm để ý.
Kinh Hoàn Chân vạn năm mặt lạnh.
Xích Dực Yêu Vương cười nhạt nói:
- Lục Nguyên tiểu bối, cho dù bây giờ ngươi làm Hoa Sơn chưởng môn nhưng chỉ là một tiểu bối mà thôi. Bất cứ ai trong chúng ta muốn thắng một mình người đều không khó, vậy mà muốn chặn cả đám chúng ta? Hết sức nực cười!
Nguyên Lăng Thượng Nhân chắp tay sau lưng, tóc bạc bay loạn, nói:
- Lục Nguyên sư điệt, ngươi trưởng thành tốc độ không tệ, đáng tiếc, lần này ngươi đối mặt là lực lượng mạnh nhất ma đạo tập hợp, không biết lượng sức nên có mức độ.
Thiên Sửu Lão Nhân âm trầm cười nói:
- Bộ dạng khá đấy, tiếc là sống không lâu. Nam Hải Nhất Kiếm Kiều Phi Độ chỉ nhìn kiếm của mình, kiếm của gã khác với kiếm người bình thường, không có vỏ, nếu kiếm là để giết người thì cần võ làm gì? sát ý phát ra từ kiếm của gã.
Tử Lân Yêu Vương, người phụ nữ duy nhất trong đám cười đơn thuần, nhu mỹ vô hạn. Tuy ả cười nhưng mắt lạnh lẽo, quê hương dưới đất bị hủy, Thương Thổ Yêu Hầu kỳ thực chính là đệ đệ của Tử Lân Yêu Vương, ả rất gai mắt Lục Nguyên.
Tả Hoành cười ha hả nói:
- Lúc ta ẩn cư thì Hoa Sơn chưởng môn vẫn là Yến Thương Thiên, không ngờ khi ta đi ra phát hiện Hoa Sơn chưởng môn thành đứa con nít, thôi, hãy để ta xem Hoa Sơn chưởng môn có bao nhiêu cân lượng đi!
Trong động này chỉ cho một người thông qua, một chọi một đấu.
Bây giờ đứng tại đây là Tả Hoành.
Tả Hoành năm đó từng muốn bái sư Hoa Sơn tiên môn, khi ấy sư trưởng Hoa Sơn tiên môn cho gã một đề mục, để gã cùng mấy đồng bạn đi hái dược. Loại đề mục nay thường yêu cầu là hợp tác, kết quả tốt lắm, gã giết hết đồng bạn cùng đi, một mình chiếm dược liệu, giết người đoạt bảo, người như vậy còn muốn bái Hoa Sơn tiên môn? Lúc đó vị trưởng lão Hoa Sơn tiên môn vốn muốn đánh chết người này, nhưng có lòng từ bi nên chỉ chém đứt cánh tay phải của Tả Hoành. Có ai ngờ Tả Hoành sau này được đến một chỗ bảo tàng một vị thời trung cổ, luyện thành tuyệt thế công pháp, lên đến đại đạo cảnh ngũ tầng. Lúc trước tuy Tả Hoành luyện đến đại đạo cảnh ngũ tầng nhưng so với Hoa Sơn thì chỉ là con kiến thôi.
Chỉ cần gã dám đụng người Hoa Sơn, nhất là đệ tử chân truyền, bảo đảm vô song thiên kiếm sẽ chém chết gã. Cho nên gã luôn ẩn cư, mãi đến khi được Nhâm Độc mời ra, gã mới biết thì ra Yến Thương Thiên sớm phi thăng rồi, Hoa Sơn suy sụp, giờ là lúc phản công Hoa Sơn.
Nhiều năm như vậy đáy lòng gã nảy ra bao nhiêu hận thù với Hoa Sơn.
Giờ có thể phản công Hoa Sơn, tiêu diệt Hoa Sơn, lòng sung sướng đến nhường nào.
Gã sớm đặt quyết tâm, một khi công chiếm Hoa Sơn thì gã sẽ ngược sát hết đàn ông Hoa Sơn, còn đàn bà ư? Nếu mặt mũi không tệ thì có thể dùng ấm giường.
Tả Hoành khiêu chiến với Lục Nguyên, gã không cho rằng một hậu bối bình thường có bao nhiêu thực lực. Năm đó Yến Thương Thiên ba mươi tuổi không mạnh lắm, Lục Nguyên có thể vượt qua tuyệt thế Yến Thương Thiên không? Gã không thèm đặt Lục Nguyên trong mắt.