Triệu Thiên Ngôn có nghe nói tuy gã đánh bại đệ nhất đệ tử chân truyền Hoa Sơn Tống Nam Sơn, đệ nhất đệ tử chân truyền Võ Đang Trương Thanh Thư, đệ nhất đệ tử chân truyền Côn Luân Triệu Càn Khôn, đệ nhất đệ tử chân truyền Thanh Thành Lý Hư Huyền, đệ nhất đệ tử chân truyền Nam Hải Kiều Tư Lục, nhưng nghe nói đám người đó không phục còn muốn mời người tới. Có thể mời người nào đến chứ? Dù là ai thì tuyệt đối không phải là địch thủ của mình. Triệu Thiên Ngôn thầm cười lạnh, có thể đón mười chiêu của mình đã là không tệ.
- Đến đến, Lục sư huynh tới rồi!
Nghe lời này Triệu Thiên Ngôn lập tức đưa mắt nhìn qua, không biết sẽ là nhân vật gì. Triệu Thiên Ngôn không mấy để ý liếc mắt, kết quả thấy một thanh y thanh niên mặt treo nụ cười bất cần đời thì ngơ ngác. Người này gã từng gặp, là lúc ở Thủy Hỏa Kiếm Lâu.
Triệu Thiên Ngôn lập tức trán ướt mồ hôi.
Mới rồi gã liên tục đấu với năm đệ nhất đệ tử chân truyền mà không chảy giọt mồ hôi nào, nay mồ hôi chảy ra.
Tu tiên giả Đại Tần đúng là cuồng vọng không có biên giới, nhưng như thế cũng hợp thói quen của họ, vô cùng kiêu ngạo, Lục Nguyên thầm nghĩ. Tốt lắm, càng nghe lời tâng bốc là Lục Nguyên càng muốn đứng xem, giờ không ra tay không được rồi. Lục Nguyên nhìn đối thủ lần này.
Lập tức trong đám người hắn nhắm thẳng vào người đàn ông trung niên hoa phục.
Hình như hơi quen mắt. Lục Nguyên thấy khá quen nhưng không nhận ra rốt cuộc là ai.
Thôi mặc kệ, mình ra tay là được.
- Mười chiêu, đại sư huynh, mười chiêu giải quyết hắn!
- Đúng vậy, đại sư huynh thần uy đâu phải đám hề này có thể sánh bằng?
- Đại sư huynh uy vũ!
Mới đầu nói mười chiêu là lời của Triệu Thiên Ngôn, gã tự cho rằng bản thân thực lực vô địch, đụng phải đệ tử chân truyền Tấn quốc bình thường, có người chống mười chiêu đã là việc lạ. Lại nói gã luyện là Xích Long tiên môn đế vương thần công tâm pháp.
Nếu không tự tin thì sao làm đế vương?
Một đường đánh, dù đối mặt địch thủ nào gã đều giải quyết trong vòng mười chiêu, khiến tu tiên giả Đại Tần quốc cảm thấy nở mặt, người Tấn quốc thì cực kỳ mất mặt. Bây giờ lại tới một người Tấn, tu tiên giả Đại Tần quốc không biết nội tịnh, chỉ kêu gào mười chiêu xử lý đối thủ.
Triệu Thiên Ngôn chảy mồ hôi ngày càng nhiều, đám tu tiên giả nịnh bợ này không biết Lục Nguyên nhưng gã thì nhận ra.
Thanh y thanh niên này chẳng phải là người ở trong Thủy Hỏa Kiếm Lâu phá Thủy Kiếm Lâu, Hỏa Kiếm Lâu lấy được hai kiếm ý đó thôi. Người này nghênh chiến Nhật Chiếu đại sư, Diệp Hương Chi, Ngao Lô Sinh, ba vị tu tiên giả luyện thể kỳ cửu tầng cuối cùng thắng.
Triệu Thiên Ngôn biết bản lĩnh của mình, pháp lực là luyện thể kỳ tam tầng.
Gã luôn cho rằng thực lực cỡ này đủ kiêu ngạo rồi.
Nhưng muốn so với Lục Nguyên thì chẳng đáng là gì. Bây giờ Lục Nguyên có thể thắng tu tiên giả luyện thể kỳ cửu tầng, Triệu Thiên Ngôn gã dù tu luyện Hoàng Quyền, Đế Kiếm không tệ, đế vương tâm pháp luyện tạm được nhưng muốn đấu với Lục Nguyên thì e rằng dễ dàng bị hắn bóp chết.
Tại sao người Tấn này vẫn còn là đệ tử chân truyền chứ? Có nhầm không vậy?
Người bên cạnh còn đang thúc giục Triệu Thiên Ngôn mười chiêu chiến thắng Lục Nguyên, gã thì mồ hôi chảy ròng ròng. Đùa cái gì, trong mười chiêu sao gã thắng được người Tấn này? Dù nhìn từ mặt nào cũng là chuyện không thể.
Lục Nguyên nghe thấy tu tiên giả Đại Tần quốc kêu gào, cười cười nói:
- Không bằng như vậy đi, nếu ngươi có thể đón mười chiêu của ta thì tính ngươi thắng, thế nào hả?
Câu nói thốt ra lập tức khiến tu tiên giả Đại Tần quốc hét to. Người Tấn không biết sống chết mà, lại dám nói như vậy.
Ai nấy kêu gào Triệu đại sư huynh lập tức đánh bại Lục Nguyên kiêu ngọa đi, không biết tại sao đại sư huynh cứ đứng đó không ra tay.
Người đại sư huynh có giọt nước, là ai dùng thủy hệ pháp thuật tập kích đại sư huynh ư?
Sao đại sư huynh còn đứng ngây ra đó, không ra tay đi?
Chẳng lẽ là đang súc thế?
Nghe nói đế vương tâm pháp quan trọng nhất là súc thế. Súc thế tốt khí thế đế vương thì sẽ tấn công như sấm sét.
Họ cứ chờ, chờ thật lâu mà không đợi đến một kích sấm chớp. Thời gian lâu quá rồi đi? Rất nhiều tu tiên giả Đại Tần quốc đều nhìn hướng Triệu Thiên Ngôn. Chỉ thấy Triệu Thiên Ngôn Triệu đại sư huynh không ngừng đổ mồ hôi, sắc mặt biến đổi, đây là luyện thần công gì vậy? Còn phải chờ sắc mặt biến đổi ư.
Không khí rốt cuộc bị đánh vỡ.
Triệu Thiên Ngôn đại sư huynh lên tiếng. Đây nhất định là lời tuyen chiến vĩ đại, cái gì mà trong vòng mười chiêu đánh bại ngươi chẳng hạn. Tu tiên giả Đại Tần quốc đang chờ, chờ câu nói.
Triệu Thiên Ngôn nói:
- Ta nhận thua.
Có nhầm không vậy? Xích Long tiên môn đệ nhất đệ tử chân truyền không có cả lá gan đánh đã nhận thua, xạo quá đi. Tu tiên giả Đại Tần quốc không thể tưởng tượng tại sao Triệu Thiên Ngôn chịu thua, ngay cả tu tiên giả Tấn quốc cũng không hiểu nổi. Sao bỗng dưng Triệu Thiên Ngôn nhận thua làm gì?
Triệu Thiên Ngôn cười khổ, thấy Lục Nguyên bộ dáng khó hiểu thì nói:
- Lục sư đệ, ta có đi Thủy Hỏa Kiếm Lâu.
Một câu giải thích rõ. Không sai, từng thấy Lục Nguyên một người thắng ba tu tiên giả luyện thể kỳ cửu tầng, Triệu Thiên Ngôn luyện thể kỳ tam tầng bình thường nào dám đấu với hắn chứ? Tuy biết sẽ mất mặt nhưng Triệu Thiên Ngôn biết mình không khả năng đón mười chiêu của Lục Nguyên, cho nên chỉ đành nhận thua.
Đám người khác không hiểu tình hình bên trong, Triệu Thiên Ngôn giải thích họ nghe không hiểu, kết quả dấy lên xì xầm.
Lần đấu kiếm này dừng tại đây.
Đến đột nhiên, đi càng đột ngột.
Nếu nói có dư âm thì cho đến nay Triệu Thiên Ngôn cảm giác như năm mơ. Người Tấn xuất hiện tại Thủy Hỏa Kiếm Lâu lại chính là đệ tử chân truyền, còn là đệ tử chân truyền Hoa Sơn. Triệu Thiên Ngôn lập tức viết phong thư, mười vạn dặm nhanh chóng thẳng hướng Xích Long tiên môn Đại Tần quốc.
Đúng rồi, đến đây thì trên Hoa Sơn còn xuất hiện tin đồn. Xích Long tiên môn đệ nhất đệ tử chân truyền Triệu Thiên Ngôn nhà ngươi ghê gớm lắm a, đụng phải Lục Nguyên Hoa Sơn chúng ta còn chẳng phải ngoan ngoãn không dám đánh chịu thua rồi? Đây là vấn đề mặt mũi rất lớn. Một là Hoa Sơn tiên môn là thượng đẳng tiên môn, còn Xích Long tiên môn là đại hình tiên môn. Đệ tử thượng đẳng tiên môn không chiến mà thắng đệ tử đại hình tiên môn thì tất nhiên là việc nở mày nở mặt.
Thứ hai, Xích Long tiên môn đại biểu là Đại Tần quốc, Hoa Sơn tiên môn đại biểu là Đại Tấn quốc. Đệ tử Tấn quốc không cần ra tay mà đệ tử chân truyền xuất sắc Đại Tần quốc đã nhận thua, đây làm sao không phải chuyện nở mặt được.
Dù sao sự việc cứ thế qua đi.
Ngày tiếp theo trên Hoa Sơn rất náo nhiệt.
Nhưng chuyện không liên quan đến Lục Nguyên, bây giờ hắn rất rảnh. Nhưng tại sao? Lục Nguyên bây giờ thực lực cách đệ thập đại quá xa, đi đấu kiếm không ai có thể so tài được, cái này gọi là tách rời quần chúng. Đệ cửu đại thì sao? Không sai, bây giờ thực lực của Lục Nguyên đặt trong đệ cửu đại xem như trung lưu, nhưng người ta đệ cửu đại đấu gì với hậu bối nhà ngươi.
Đúng rồi, tạm thời không nói Lục Nguyên.
Chỉ nói Hoa Sơn hiện nay.
Kỳ thực lần này Hoa Sơn đại điển giao tiếp chưởng môn, mọi người nghĩ tới một số chuyện thú vị, ví dụ như nếu như Thế Thiên Minh bây giờ xuất hiện thì sẽ như thế nào. Đáng tiếc là từ đầu tới đuôi tuy hơi rộn ràng nhưng không có chuyện gì náo nhiệt lớn cả. Tân chưởng môn Nhất Kiếm Đoạn Thiên Sở Đoạn căn bản không tuyên bố một đống mệnh lệnh, khiến mọi người hoàn tonaf không thể đoán phong cách làm việc tương lai cảu Sở Đoạn.
Dù sao Hoa Sơn đại điển giao tiếp chưởng môn lần này tất cả điều mọi người mong chờ không xảy ra gì hết, yên ổn tiến hành.
Tiếp theo khá bình thản, rất nhiều tiên môn phái đại biểu đến đại điển tân chưởng môn đăng vị. Tân chưởng môn đăng vị không khí cực kỳ nghiêm túc, trong đại điển đăng vị Lục Nguyên đi theo sau lưng đám cửu đại kiếm tiên Bắc phong, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, cái gì cũng không nghĩ. Hắn nghiêng đầu, có thấy Sở sư thúc tổ.
Tân chưởng môn Sở sư thúc tổ hoàn toàn khác với Yến tổ sư.
Yến tổ sư ngũ quan vô cùng anh tuấn, như đao khắc, đó là tuấn mỹ siêu thoát trần thế, đứng trên tất cả.
Sở sư thúc tổ đứng trên đài cao thì ngũ quan bình thường nhưng tổ hợp một chỗ cho người cảm giác cực kỳ bá khí. Nếu nói Yến tổ sư là kiếm thánh, vậy Sở sư thúc tổ chính là bá trong kiếm. Lão đứng đó là tự tin, cảm giác như hùng thôn sơn hải.
Hoa Sơn Đông phong Triêu Dương Phong gió phần phật thổi bay y phục xám của Sở Đoạn.
Ánh nắng vàng thành phông nền cho Sở Đoạn.
Lão đứng đâu là nơi ấy thành đỉnh.
Nhất Kiếm Đoạn Thiên.
- Tham kiến chưởng môn!
Phong chủ Hoa Sơn ngũ phong, tri danh kiếm tiên Hoa Sơn ngũ phong, trưởng lão bình thường Hoa Sơn ngũ phong, đệ tử chân truyền Hoa Sơn ngũ phong, đệ tử bình thường Hoa Sơn ngũ phong đều lạy hướng Sở Đoạn. Nơi này hiện ra lực lượng Hoa Sơn đã cường đại đến kinh người. Nhân tài xuất hiện, nhân kiệt hiện thân, hơn nữa càng khiến các đại biểu tiên môn kinh sợ là lực lượng ẩn giấu.
Đoàn trưởng lão Hoa Sơn tiên môn không xuất hiện hết, nhưng chỉ mấy người có mặt ai nấy đều có danh tiếng cực kỳ lớn, thành danh đã rất lâu, tựa như rồng trong mây ngẫu nhiên lộ ra vảy hoặc móng vuốt đủ khiến lòng người kinh hoảng.
Hoa Sơn tiên môn đi hướng thời đại mới.
……….
Đại điển đăng cơ đã qua một ngày.
Dưới bầu trời xanh, trên bãi cỏ Bắc phong có một thanh niên đang nằm ngủ. Khóe môi thanh niên ngậm cọng cỏ, dù ngủ nhưng có điều gì đó khó thể nói rõ, lúc này một thiếu nữ mặc váy hồng quần lụa yểu điểu mắt sáng như sao đi tới trước mặt thanh niên.
- Ngủ ư?
Thiếu nữ thì thào:
- Ban ngày mà ngủ?
Thiếu nữ hơi tò mò nhỏ giọng cúi đầu nhìn.
Lúc này thanh niên dường như trong mơ ngủ cảm nhận được gì, bỗng mở bừng mắt.
Lục Nguyên nhìn hướng Chung đại tiểu thư.
Chung đại tiểu thư nhìn Lục Nguyên.
Hai người cách rất gần, bốn mắt nhìn nhau trong gang tấc. Lục Nguyên thậm chí cảm giác môi thơm phun ra hương hoa. Mặt Chung đại tiểu thư ửng hồng, nàng đại biểu Vô Kiếm tiên môn tham gia đại điển chưởng môn đăng cơ, giờ đại điển kết thúc nhưng nàng không trở về mà đến Bắc phong một chuyến.
Vô Kiếm tiên môn và Hoa Sơn tiên môn quan hệ coi như được, cho nên nàng tự do trong Bắc phong, hỏi Lục Nguyên ở đâu định tìm thăm. Kết quả nàng phát hiện Lục Nguyên ngủ nên tới gần xem, xem coi hắn ngủ thật hay là giả bộ, có ai ban ngày nằm trên cỏ ngủ chứ. Trong đời nàng chưa từng gặp người lười như vậy. Kết quả vừa lúc Lục Nguyên mở mắt ra.
Tuy Chung đại tiểu thư tay nắm quyền to nhưng dù sao là thiếu nữ, lần đầu tiên dựa sát người đàn ông tuổi trẻ như vậy, gò má bất giác ửng hồng.
Lục Nguyên ngây ra, mới tỉnh ngủ nên đầu óc chưa tỉnh táo, bật dậy.
Kết quả là…
Môi chạm môi.
Đôi môi nam nữ thanh niên đụng nhau.
Chạm một cái, đầu óc Lục Nguyên trống rỗng. Thật mềm, thật thơm, đợi tỉnh táo lại, phát hiện người đã không còn đây.
………..
Thiếu nữ váy đỏ quần lụa vẻ mặt xấu hổ vội vã chạy nhanh. Nàng tay nắm quyền to ít khi có thẹn thùng như vậy. Chết tiệt, hôm nay làm sao vậy? Lại…xấu hổ chết được. Hơn nữa đây là như ý lang quân mình định tìm cho muội muội. Thiếu nữ phát hiện tim đập rất nhanh, không thể kiềm nén được.
Nhân gian tháng tư mang phỉ tẫn, tháng tư hoa đào mới nở rộ.
Thời tiết tháng tư trên Hoa Sơn rất đẹp.
Hoa đào có một số đang nở rộ, một số vẫn là nụ hoa, tỏa mùi hương xuân.
Đại điển đăng cơ đã qua, người đến Hoa Sơn gần như trở về hết.
Hoa Sơn yên tĩnh rất nhiều, Lục Nguyên rốt cuộc có thể tìm mặt cỏ yên tĩnh ngủ. Trước đó không lâu nhiều lúc hắn chỉ có thể chạy lên bạch vân tiên cảnh ngủ. Mặt cỏ núi nhân gian có cái diệu của nó, mây trắng trên trời có cái hay của nó.
Lục Nguyên ngủ một giấc xong đi hướng tiệm ăn, giờ cơm trưa đã đến rồi. Kết quả trong tiệm ăn hắn đụng phải Diệp Dương Dung vừa lúc đi ăn. Lục Nguyên và Diệp Dương Dung tùy tiện chào hỏi, hắn định đi ăn thì thấy gã vẫy tay.
Hết cách, người này là sư thúc, sư thúc ngoắc tay thì mình chỉ đành qua thôi.
Lục Nguyên cung kính nói:
- Xin chào Diệp sư thúc.
Đối với trưởng bối phải đủ lễ phép.
- Có một việc muốn tìm ngươi nói, giờ ngươi đã ở thì nói luôn.
Diệp Dương Dung uống hớp trà, nói:
- Đúng rồi, có từng nghe Trường Sinh Động không?
Lục Nguyên ngẩn ra:
- Trường Sinh Động?
Sao có thể không nghe nói Trường Sinh Động đâu? Trường Sinh Động là vùng nổi tiếng trong Đại Tấn quốc. Truyền thuyết nhiều năm về trước Trường Sinh Động chỉ là hang núi bình thường, không biết khi nào thì có một Điên Cuồng Đạo Nhân phá sơn động, vừa đi vừa hát: ‘Ta lai túy ngọa ba ngàn năm, thả hỉ nhân gian vô nhân thức.’
Lại tiếp: ‘Chợp mắt thiên niên nhân bất thức, đào hoa xuân trướng cửa động quan.’
Điên Cuồng Đạo Nhân ngân nga hát xong biến mất.
Có người nghe câu ca của Điên Cuồng Đạo Nhân, nghe ra từ ngữ không tầm thường, sợ rằng là đắc đạo cao nhân gì, người đó mộ tiên đạo nên vào trong xem. Vừa vào động phát hiện bên trong có chút trái cây lạ lùng, hái xuống ăn, khi ăn thì không có bất cứ phản ứng gì.
Nhưng sau đó loại quả này ngẫu nhiên bị một tu tiên giả luyện thể kỳ htaapj tầng ăn, lập tức đột phá cảnh giới hiện có đến trường sinh kỳ.
Lần này khiến rất nhiều người chú ý.
Về sau mọi người đều phát hiện trái cây trong động có thể tăng xác suất từ luyện thể kỳ đột phá trường sinh kỳ, lần này chấn động. Nên biết rằng từ luyện thể kỳ đến trường sinh kỳ là vô cùng gian truân, khó khăn gian nan đến không thể tưởng tượng, thế mà nói có cơ hội tăng mạnh khả năng đột phá.
Người người tuôn hướng hang động, kết quả phát hiện cửa động đóng chặt, dùng cách gì cũng không vào được.
Sau lại phát hiện cửa động cách ba mươi năm sẽ mở một lần, mỗi lần mở bên trong sẽ mọc một ít trái cây. Lúc mới bắt đầu động này dẫn đến tu tiên giả và yêu ma dưới đất chém giết, thì ra dưới đất cũng có hang động có thể tiến vào động này. Cứ thế chém giết không biết bao nhiêu năm, rốt cuộc đạt thành hiệp nghị.
Dù sao trên trường sinh kỳ không thể tiến vào động này, mỗi cách ba mươi năm do đám tu tiên giả luyện thể kỳ tiến vào động, có thể được trái cây đó hay không là bản lĩnh của họ.