61 Thật sự đáng chết! Đáng chết ngàn lần!
Lạnh lùng phất tay áo, nội lực khiến cho kình phong quét trên mặt mọi người chung quanh, cứng rắn, như lưỡi đao.
62 Tiếng hét chói tai liên tiếp, nhưng Lãnh Vô Tâm đã thành công làm bọn họ câm miệng. Huyết tiêu chuẩn xác xuất thủ, lúc này, Lãnh vô Tâm không trao cơ hội cho Nam Cung Vô Thương nữa, huyết tiêu tập kích trong nháy mắt, tung người nhảy một cái về phía trước, hai tay xuất chưởng, mũi chân điểm một cái, đồng thời nghiêng người đá.
63 ''Nếu ta muốn giết ngươi, thì ai cũng không ngăn được!’’ Lời còn chưa dứt, đã ra tay rồi.
Tay trái một chưởng đánh trúng ngực trái của Nam Cung Vô Thương, hắn không nghĩ tới Lãnh Vô Tâm sẽ động thủ, không chút đề phòng bị chưởng phong mãnh liệt quét tới lui ba bước.
64 Xách thư sinh như món hàng đến trước mặt mình, bởi vì ngạt thở nên mặt của thư sinh phình ra đỏ bừng. Thiếu nữ lam y cười như thiên sứ, gian xảo nói: ‘’Muốn chết sao?’’ Nghe thế, đôi mắt ảm đạm của thư sinh đột nhiên sáng bừng lên, mạnh mẽ gật đầu.
65 Tiện tỳ! Tiện tỳ! tiện tỳ! Thần Nguyệt luôn luôn kiêu ngạo, cộng thêm bản thân có khí chất xuất trần, mới khiến cho người ta có loại cảm giác không dám đến gần.
66 Đương nhiên Lãnh Vô Tâm nhìn thấu phản ứng của mọi người, cười càng thêm lãnh. Sở dĩ nàng nói như vậy, không phải bởi vì nàng thật sẽ hạ thủ với dân chúng Duyệt Châu, nàng là dong binh, không phải đồ tể.
67 ''Sư tỷ. ’’
Lạc Hàn Y kinh ngạc nhìn nam tử hồng y đang thất hồn lạc phách vài lần, trực tiếp đi về phía bên cạnh Lãnh Vô Tâm.
''Sư tỷ. ’’ Vừa một tiếng, muốn nói lại thôi.
68 ''Sư tỷ. ’’ Muốn nói lại thôi.
Chống lại ánh mắt hàm chứa nghi hoặc của Lãnh Vô Tâm, tử mâu nam tử như đưa ra quyết định cuối cùng, nhắm mắt lại: ''Lãnh Vô Tâm, ta một mực ở bên cạnh ngươi!’’
Ta nhất định một mực ở bên cạnh nàng!
Những lời này, thực lâu trước kia, là những lời trong lòng Lạc Hàn Y muốn nói ra, nhưng ngày hôm sau, Lãnh Vô Tâm đã biến mất ở Đào Uyển.
69
70 Không thể từ chối, không cách nào nói ra được. Nhưng Lãnh Vô Tâm hiểu rõ, nếu không cự tuyệt, chỉ sợ làm cho đại gia phía sau càng thêm khó chịu mà thôi.
71
72 Không để ý đến Lạc Hàn Y có đuổi kịp hay không, Lãnh Vô Tâm đã lên xe ngựa.
‘’Điện hạ, đi nơi nào?’’
Phu xe ngựa hạ thấp giọng, nếu cẩn thận nghe, không khó nghe ra trong giọng chứa nội lực, nhất định là tuyệt đỉnh cao thủ.
73
74 Giữ trưa cuối thu, khiến cho người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Thiêb địa u ám, giả thiên tế nhật, mây đen bao phủ cả bầu trời ở học viện Lưu Nguyệt, ở đây ngựa xe như nước học viện phồn hoa giờ phút này tĩnh lặng không tiếng động, hai bên trong rừng cây vây đầy các võ lâm nhân sĩ.
75
76 Phu xe ngựa mắt sáng như đuốc, quét qua từng bụi rậm rừng cây, mỗi lần đến chỗ ẩn nấp của mọi người, ánh mằt kia như có ma lực dừng lại nửa khắc, làm cho người trốn ở bên trong rợn cả tóc gáy.
77
78 Người đông thế mạnh, cái đó cũng chỉ là đối với người cùng cấp bậc hoặc cấp bậc cao hơn một chút, Lãnh Vô Tâm rõ ràng cao hơn bọ hắn không chỉ nửa điểm hay một điểm, đối với người có cấp bậc không biết cao hơn bọn hắn bao nhiêu lần, trên cơ bản là không có phần thắng.
79
80 Công Nguyên năm 789, ngày cuối thu, toàn bộ thiên hạ sôi trào.
Mọi người gặp mặt không hề hỏi ngươi ăn cơm chưa nữa, mà là nói ngươi nghe nói qua chưa? Sau khi võ lâm đại hội lần trước diễn ra, Lãnh Vô Tâm trở thành cái tên được mọi người chú ý nhất.