41 Kiều tiên sinh ngươi túc trí đa mưu, sau khi phụ thân qua đời cũng nhờ tiên sinh hết lòng giúp đỡ, Vô Song mới có được ngày hôm nay, ân tình của tiên sinh, Vô Song không dám quên nhưng cầu tiên sinh lần này dù thế nào cũng phải giúp Vô Song, thỉnh tiên sinh thay Vô Song nghĩ biện pháp đem huynh muội Thanh Liên ở lại bên cạnh ta, cho dù chỉ được nhìn thôi, ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi” Nói xong liền khom người, tính hành lễ với Kiều tiên sinh.
42 Khi Liễu Vô Song quay lại Thái Hồ lâu thì Thanh Liên và Bảo Bảo đã gọi một bàn đầy thức ăn, hoàn toàn không có ý chờ hắn. Trong lòng hắn tuy có chút thất vọng nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
43 Cơm trưa xong xuôi, ba người bọn họ cùng nhau đi dạo Thái Hồ thành, đây là một thành trấn mới dựng ven hồ, không phải quá lớn nhưng cũng khá sầm uất, mà Liễu Vô Song lại có tài ăn nói, thông hiểu nhiều chuyện nên giới thiệu rất cặn kẽ, làm cho Thanh Liên và Bảo Bảo lần đầu tiên cảm thấy nhân gian quả là một nơi rất đẹp.
44 Ăn sáng xong ba người cùng cỡi ngựa lên đường, ra khỏi thành, Bảo Bảo nhẹ nhàng vuốt bàn tay Thanh Liên đang ôm eo nàng, thấp giọng nói “ Thanh Liên, Thanh Liên, ngươi giận ta?”Thanh Liên không hé răng, làm như là tập trung cỡi ngựa, còn Liễu Vô Song thì nhiệt tình hướng dẫn cảnh vật hai bên đường cùng những điểm đặc biệt của các địa phương bọn họ sắp đi qua.
45 Giữa trưa, ba người ngồi xuống vệ cỏ ven đường nghỉ ngơi, thuận tiện dùng bữa trưa, Bảo Bảo cùng Liễu Vô Song ăn thịt bò và bánh mì trắng mang theo từ Thái Hồ lâu còn Thanh Liên chỉ uống mấy ngụm nước, một miếng đồ ăn cũng không dùng tới, Bảo Bảo cũng không nói hắn ăn.
46 Không rõ vì cái gì trong phút chốc trên người Thanh Liên lại toát ra lãnh ý, làm cho Liễu Vô Song và Bảo Bảo lập tức ngưng cuộc nói chuyện. Bảo Bảo nắm tay Thanh Liên hỏi “ có chuyện gì?”Thanh Liên hơi hơi thả lỏng biểu tình, lắc lắc đầu,” Không có gì, nghĩ đến vài chuyện không vui thôi”” Chuyện gì?” Bảo Bảo cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, Liễu Vô Song là nhân loại cũng cảm nhận được lãnh ý của Thanh Liên vài phần, nhưng nàng thì cảm nhận hắn đang rất giận, còn có một loại xúc động mà nàng rất tinh tường, nếu nàng đoán không sai thì loại xúc động này thường xuất hiện khi nàng muốn chỉnh ác một người nào đó.
47 Trước buổi trưa hôm sau, không đợi Liễu Vô Song đến gọi, Thanh Liên đà thần thanh khí sảng mở cửa đi ra trước, so với bộ dáng mệt mỏi ngày hôm qua thì lúc này mặt hắn tỏa sáng, tâm tình vô cùng tốt, làm cho Liễu Vô Song sửng sốt một hồi.
48 Sau khi an vị, vì có kinh nghiệm việc hành lễ lúc trước cho nên Kiều tiên sinh dù nói thế nào cũng không dám ngồi ghế chủ tọa, chỉ dám ngồi một bên, còn cẩn thận quan sát Thanh Liên và Bảo Bảo.
49 Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Thanh Liên và Bảo Bảo rất bình yên, tự tại, ba bữa cơm đều là cao lương mỹ vị, mỗi ngày hai người không đọc sách ngắm hoa thì là cùng nhau ở trong phòng.
50 Kiều tiên sinh vừa thấy biểu tình của Bảo Bảo, tâm cũng rét lạnh, bởi vì trong mắt nàng không còn là hàn quang nữa mà tràn đầy sát khí. Liền biết nếu hôm nay hắn không thành công trong việc ly gián nàng và Hồ vương đại nhân thì e là không còn sống để bước ra khỏi khoang thuyền này.
51 Khi Liễu Vô Song tiến đến khoang thuyền thì chỉ nhìn thấy một mình Thanh Liên đứng trước cửa sổ, hắn bình tĩnh nhìn mặt nước, cảnh xuân xuyên qua ô cửa kính mỏng manh, phản chiếu thân ảnh xuất trần mà thêm vài phần lạnh lùng của hắn.
52 Bảo Bảo tiểu chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thanh nhi đưa tới một ly trà đồng thời lấy đi cuốn sách nàng cầm trong tay đã nửa ngày mà chưa đọc được một chữ “ có tâm sự gì thì có thể nói ra, hiện tại chủ nhân và Xà quân đại nhân không có ở nhà, Thanh nhi dù vô dụng nhưng lắng nghe người tâm sự thì vẫn có thể” ” Không có gì, Thanh nhi thúc, ngươi không cần lo lắng! Ta tốt lắm, ta chỉ cần thời gian để suy nghĩ và bình tĩnh một chút mà thôi”.
53 Trong lúc Bảo Bảo ở trong tộc nói chuyện của Thanh Liên thì lúc này Thanh Liên cũng ở trong tộc dứt khoát giải quyết dứt điểm chuyện các trưởng lão. Được mật báo của Kiều Vị, các trưởng lão vốn phân tán khắp nơi để tu hành đã không hẹn mà cùng kéo về trong tộc, chuẩn bị ra tay ngăn cản chuyện tình của Thanh Liên và Bảo Bảo, không ngờ Hồ vương đại nhân lại ban hành một đạo mệnh lệnh, bãi miễn chức vị trưởng lão, làm ọi người đều kinh hãi.
54 Tuy rằng Bảo Bảo đã quyết định sẽ áp dụng biện pháp mạnh với Thanh Liên nhưng những lời quyết tuyệt nàng nói lúc trước vẫn còn văng vẳng bên tai, bây giờ trở về tìm hắn thì có chút mất mặt, tưởng rằng Thanh Liên nếu có một chút thích nàng thì biết nàng trở về Xà tộc, hắn muốn vãn hồi thì tới đây tìm nàng là được.
55 Trong phòng cảnh xuân mơ hồ, quần áo rơi đầy đất, cơm đương nhiên là chưa ăn, hai người vì hiểu lầm, vì sợ bóng gió cho nên để an ủi bất an lẫn nhau thì ăn cơm chuyển thành ăn đối phương.
56 Thanh Liên, ngươi không có chuyện sẽ không đột nhiên rời khỏi tộc địa, ngàn dặm xa xôi tìm tới này rốt cuộc là vì chuyện gì?” đùa giỡn một hồi thì Như Mặc cũng quay lại nghi vấn ban đầu.
57 “Choang”Một âm thanh thanh thúy vang lên, bát ngọc trên tay Mặc Mặc rơi xuống đất vỡ tan, Mặc Mặc tiếc rẻ nhìn tuyết lộ canh rơi vãi trên đất, Vân Thư thích ăn món này nha.
58 ” Vân Thư, chúc mừng ngươi!”Nhìn Mặc Mặc ôm Vân Thư trong lòng, hai thân ảnh một đen một trắng lại rất hài hòa với nhau, Thanh Liên chân thành nói lời chúc phúc.
59 Khi đến, nhờ có Ảnh Nhiên mà chỉ mất nửa ngày, khi trở về vì trong lòng nôn nóng nên cũng chỉ mất nửa ngày là có mặt ở Hỏa Hồ tộc, nhưng tâm tình lúc này trầm trọng hơn gấp trăm ngàn lần.
60 Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi đã hạ quyết tâm, Thanh Liên giống như trút được một phần tâm sự, cũng khôi phục một phần khí thế ngày xưa. Tóc Đen đã chuẩn bị các món điểm tâm tinh xảo mà phong phú, hai người ngồi bên bàn, tươi cười, sảng khoái.