21 Người chết rồi sẽ phải đi đến nơi đâu? Âm ty địa phủ liệu có thực hay chăng? Chúng ta còn cơ hội đầu thai vào kiếp sau chứ?
Tục ngữ có câu: đừng nói không báo ứng, thần quỷ khắc có an bài.
22 MC Diêu cõi lòng tràn ngập khát khao vươn tới mùa xuân thứ hai của sự nghiệp, vác hành lý lên, dắt theo vệ sĩ kiêm thú cưng lên đường.
Cái gọi là thăm quan âm phủ thực ra chỉ là một loại pháp thuật theo tín ngưỡng dân gian, được gọi là “xuống cõi âm”.
23 Đó là một trải nghiệm hết sức mới lạ, phong cảnh nhìn thấy trước mắt rõ ràng khác xa với nhân gian, bên tai lại vẫn nghe được tiếng nói chuyện của “người trong đoàn” ở “bên trên”.
24 Diêu Nhiếp là công dân sinh hoạt tốt, răm rắp tuân thủ pháp luật. Anh chưa từng xách xe đi “bão” (đua xe trái phép) bao giờ. Cảm giác xách xe đi “bão” là như thế nào? Đại khái chắc không khác mấy tình hình lúc này chăng? Không, thay vì nói là xách xe đi “bão”, thì đua cùng cơn bão còn giống hơn! Tốc độ này nhanh đến nỗi từng luồng khí thốc đến từ phía trước cùng thổi cho mặt mũi anh biến dạng hết!
Đợi đến khi Nhai Xế ngừng lại, tóc Diêu Nhiếp đã sớm bị gió lùa dựng đứng như cái chổi rơm.
25 Nhai Xế tập trung tinh thần, muốn nhìn thấu thân phận thực sự của con quái vật kia. Nhưng thật là kỳ lạ, hắn không tài nào nhìn ra nguyên thần của quái vật.
26 Bên cạnh bạn có người nào mà sự hiện hữu của người đó giống như là chuyện đương nhiên hay không, người đó đối tốt với bạn, bạn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, người đó cứ xoay quanh bạn, bạn lại làm như không thấy.
27 Chương này nói về món ăn nên có vài thứ t không rõ là gì, tìm mãi không ra nên chém đại, để hôm sau t đi hỏi cao nhân rồi sửa lại nha~…
Ps: T không thích ngược dù chỉ là một chút, nên đôi lúc t không thích edit Hồ sơ 5 tẹo nào… Cứ dính đến ngược là bức rứt cho dù là ngược nhẹ đi chăng nữa…Mà trong này lại có cái thằng tra công nữa nha~ (╯‵□′)╯︵┻━┻
………………………………………………
Khi mở Mệnh sách của Trần Điển Trạch ra, lại thấy rất kỳ quái, bên trong cũng không phải là chữ viết, mà càng giống như một bộ phim hơn, hàng loạt hình ảnh hiện ra trước mắt Diêu Nhiếp.
28 Trần Điển Trạch cũng không rõ quan hệ giữa hắn và Minh Thiên là như thế nào.
Nếu nói và khách ở trọ bình thường thì cũng không phải. Minh Thiên vốn không cần phải trả tiền thuê nhà, nhưng lại phụ trách công việc vệ sinh trong căn biệt thự, cũng phụ trách luôn phần nấu cơm.
29 Sau vô số lần gọi tên, Trần Điển Trạch cuối cùng cũng gặp được người tên Minh Thiên mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm.
Hồn phách của Minh Thiên chậm rãi bay ra từ “Phản hồn đăng”.
30 “Giao bội? Giao bội là cái gì?” Ngọc bội thì hắn còn biết.
Cũng không phải Diêu Nhiếp giả ngu, mà thật ra nếu có người mang vẻ mặt chính nghĩa nói ra những điều này như lẽ đương nhiên, thì làm sao Diêu Nhiếp không tưởng là nghe lầm cho được?
Nhai Xế nhíu mày, tên này dám giả ngu sao? Hắn giải thích rõ ràng: “Theo cách nói của nhân gian các ngươi thì chính là ta muốn thượng ngươi!”
“Thượng… Thượng tôi á?!” Hai chữ phía sau cao lên đến quãng 8.
31 Lúc đêm khuya không người, nếu chỉ có một mình bạn ở nhà mà lại có người gõ cửa, thì ngàn vạn lần bạn không nên mở cửa, cũng không nên nhìn qua mắt mèo làm gì, nếu không…
…………………………………………….
32 Biết rõ bên ngoài có thứ không thể xác định được, nhưng cứ nhất quyết muốn thỏa mãn tò mò mà mở cửa ra nhìn, thì đó chính là nữ diễn viên ngu ngốc trong phim kinh dị!
Diêu Nhiếp tự nhận mình là một người thông minh.
33 Ăn điểm tâm xong, Diêu Nhiếp rảnh rỗi không có việc gì làm. Muốn đi tìm gã nước ngoài kia hỏi chút chuyện, “chó săn” ở phía sau đang giám sát hắn rất chặt chẽ.
34 Diêu Nhiếp nhớ ra bây giờ hắn đã là Diêu pháp sư rồi, buổi tối không cần phải “đồng giường cộng chẩm” với Nhai Xế nữa. Nhìn mặt “chó săn nhỏ” tuy có vẻ lạnh lùng cương quyết, nhưng ánh mắt sáng quắc lại tràn ngập mong đợi.
35 Diêu Nhiếp chấn động: “Sao lại thế này?!”
Tam Vô thổi một hơi, đốt một lá bùa, bộ xương khô liền hóa thành tro bụi, bị gió đêm thổi đi mất.
“Chứ anh nghĩ sao, bây giờ phương tiện giao thông thuận tiện như vậy, nếu trong thôn này còn người sống, thì còn ai chịu ngồi ngốc ở cái nơi nguy hiểm như thế này chứ? Thôn này đã không còn người sống từ lâu rồi, chẳng qua trên núi tích tụ quá nhiều khí âm tà, cộng với việc trưởng thôn chấp niệm quá sâu, đã là quỷ nhiều năm rồi mà vẫn còn nhớ đến việc cử hành Lễ hội Giáng Thần.
36 Có một câu chuyện xưa như thế này, không biết bạn có nghe kể qua chưa. Trước đây có một người thợ săn, lúc ông ta lên núi đi săn thú gặp được một con hồ ly bị thương, ông nhất thời nảy sinh lòng thương hại, nên không đem con hồ ly giết chết lột da, mà lại giúp nó xử lý miệng vết thương, rồi thả nó đi.
37 Nhai Xế rõ ràng cảm nhận được em trai Diêu Vọng của Diêu Nhiếp có ý thù địch với hắn.
Chẳng những thường xuyên dùng loại ánh mắt như đang nhìn một thứ bẩn thỉu để nhìn hắn, mà chỉ cần hắn đến gần Diêu Nhiếp, Diêu Vọng nhất định sẽ chen vào giữa, tìm đủ mọi lí do tách anh trai của y ra.
38 Nhai Xế đột nhiên ôm lấy Diêu Nhiếp, chân vừa giẫm một phát, liền nhảy lên tận nóc nhà.
Diêu Nhiếp bị một màn này làm cho giật mình, thầm cảm thán, công phu cỡ này mà tham gia thế vận hội Ô-lym-pic môn nhảy cao thì phá kỷ lục là cái chắc.
39 Anh đã nói mà, quả nhiên là một con hồ ly tinh!
“Trả ơn? Có cô gái nào trả ơn như vậy không hả? Hơn nửa đêm gọi em ra ngoài, lén lén lút lút hẹn hò.
40 Lần trước chỉ ngồi xổm trên nóc nhà nghe lén những “góc khuất” của em trai, nên Diêu Nhiếp cũng chưa hề biết bộ dạng của Ngọc Nữ tròn méo ra sao. Lần này vừa thấy, quả nhiên xinh đẹp như tiên trên trời, khó trách Diêu Vọng mê muội đến thần hồn điên đảo như vậy.