41 Ông chú béo mặt lộ rõ vẻ giận dữ, từng thớ thịt trên mặt rung rung theo từng điệu bộ của ông ta, tai nó ù đi theo tiếng quát: - Cái gì? Xin lỗi thế là xong à? Cô có biết bộ ple này đáng bao nhiêu tiền không? Nghe thấy sự to tiếng diễn ra trong căn phòng, tất cả ánh mắt của mọi người tại quán đều đổ dồn về phía nó và ông chú béo.
42 Câu trả lời không như mong muốn càng làm người khách béo phẫn nộ, ông ta nghiến răng, mắt trợn ngược như muốn rớt ra ngoài: - Chỗ này làm ăn kiểu gì thế hả? Có mỗi thằng oắt con mà cũng không đuổi được, đúng là vô dụng.
43 Nó quay sang Duy Phong, cậu ta vẫn thản nhiên bước đi như không có chuyện gì, đột nhiên cất tiếng: - Lại gặp nhau rồi! Trong khi nó còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì từ trong đám đông đó, hai người đàn ông bước ra.
44 7. Trở về miền quá khứ Trước mặt con bé, người đàn ông nằm đó bất động, máu từ sau gáy chảy ra đọng lại thành vũng. Tay nó dính đầy máu, không biết của nó hay của người đàn ông kia, chỉ kịp nhìn thấy trong mắt con bé ánh lên nỗi sợ hãi và kinh hoàng đến tột độ.
45 . . . Bước vào quán coffee Hồi ức thì cũng là lúc trời đổ một cơn mưa rào, Phong và Khanh ngồi xuống một chiếc bàn gần cửa kính, từ đây có thể quan sát cảnh vật bên ngoài.
46 - Chưa bao giờ tớ nói dối cậu cả, đúng không? - Ừm, đúng vậy! "Cạch!" Cuộc đối thoại giữa hai người bỗng bị gián đoạn vì có người bước vào quán. - Trời mưa to quá, ướt hết cả rồi.
47 - Cậu không có gì muốn nói sao? – Nó thoáng ngạc nhiên khi thấy Huyên vẫn im lặng từ nãy tới giờ. Huyên không nói gì, cậu hướng ánh nhìn của mình ra ngoài xa, nơi dòng sông hiền hòa vẫn êm đềm trôi một cách lặng lẽ, mặt sông phản chiếu thứ ánh sáng diệu kì của mặt trăng trên cao, thi thoảng lại tan ra dưới sự tác động của những cơn gió.
48 Nó bất giác giật mình trước giọng nói của một người, điều đó không ngăn được vẻ nhăn nhó trên mặt nó. - Lão Trư, anh vào phòng thì phải gõ cửa chứ? - Ta gõ rụng cả tay mà tại nhà ngươi không nghe đấy chứ.
49 - Bà đừng nói bậy, đây là bạn trai của cháu, bây giờ và sẽ mãi mãi như thế! Bà lão lắc đầu, rồi quay đi, miệng lại lẩm bẩm điều gì đó nó không nghe rõ.
50 Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì cuối "Nắng yêu hoa nhưng hoa không thuộc về nắng, hoa mãi là của gió, chỉ gió mà thôi…” 8. Ngôi nhà ma Chuyến xe đi từ Thành phố Hồ Chí Minh đến một thành phố cao nguyên khởi hành lúc 8 giờ sáng, trên xe có mười đứa học sinh, dãy của Zen gồm nó, Huyên, Vân, Thiên, Vũ, dãy bên kia là đội đối thủ: Duy Phong, Lưu Ly, Linh Khanh và hai người nữa.
51 Huyên nắm chặt tay nó khi nó bước lên bậc thềm. Mọi người đều đã tập trung đông đủ ngoài bên ngoài ngôi nhà, chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa kia và bước vào trong nhưng ai cũng đều cảm thấy do dự.
52 Khanh và Phong mặc thêm áo ra ngoài để tránh bụi trong khi mọi người dọn dẹp qua. Trong cái nền u tối và lạnh lẽo của bóng đêm, ngôi nhà gây cho người ta cái cảm giác âm u, lạnh lẽo đến đáng sợ.
53 “Bốp!” Một cú đấm trời giáng xuống khuôn mặt hoàn mĩ của Phong khiến cậu ta chao đảo. Sự nhẫn nhịn trong Huyên đã đạt tới cực điểm, cậu không bao giờ cho phép ai được xúc phạm đến người con gái của cậu như vậy.
54 Trước khuôn mặt tràn trề hy vọng của Zen, Phong độp một câu khiến nó đang từ trên thiên đàng bay thẳng xuống địa ngục: - Về ư? Tôi không biết đường. - Cái gì? Đi tìm người ta về mà không biết đường.
55 - Thật sao? Chúng ta sắp được cứu rồi à? - Ừ, thấy ánh sáng kia không? Chỉ cần đến đó chúng ta sẽ được cứu. Nó hướng mắt theo tay chỉ của Phong, từ xa xa, một căn nhà gỗ thấp thoáng sau những tán lá thông, ánh sáng nhỏ bé hắt ra từ căn nhà như đang ra sức vẫy gọi chúng.
56 - Lưu Ly đi vệ sinh từ lúc bước vào căn nhà này đến giờ vẫn chưa thấy quay lại, còn Huyên nói là đi xem xét tình hình xung quanh. Tao lo quá, hai đứa nó mà biến mất nữa thì.
57 - Các. . . các người định làm gì? – Zen lắp bắp, trong giọng nói của nó lộ rõ vẻ sợ hãi. Trong khi đó tên Phong vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, sao hắn còn có thể cười được cơ chứ! Hai tên sát thủ mặt lạnh như tiền, không hề động lòng trước vẻ đáng thương của Zen, chúng tiếp tục lôi bọn nó đi mà không nói rõ mục đích: "Đến nơi rồi sẽ biết.
58 - Không liên quan đến cậu, nhưng nếu tôi đoán không nhầm thì người đàn ông phụ bạc trong câu chuyện trên chính là… cha của tôi. - Giọng nói của Duy Phong lướt qua như gió thoảng, nó bàng hoàng quay sang nhìn cậu ta, nếu sự thật là vậy thì… Một tràng cười lớn nổ ra, Lưu Ly lại gần Duy Phong và vuốt nhẹ lên má cậu.
59 - Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng phóng, một là một trong hai sẽ sống, hai là cả hai đều chết. Chuẩn bị đi! Một. . . hai. . . Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại.
60 - Đừng khóc! Tôi sẽ không buông tay cậu đâu, rồi chúng ta sẽ được cứu… - Phong tìm cách trấn an Zen mặc dù cậu biết hy vọng có người đến cứu rất mong manh.