21 Sau khi Zen bước ra khỏi cửa hàng với chai nước trên tay, đi được một đoạn thì bất chợt có tiếng gọi: - Này! Lên xe đi! - Sao cậu vẫn còn ở đây? - Tôi không ở đây thì bây giờ cậu cuốc bộ về rồi, có lên không, không thì tôi đi nhé! Như người chết đuối vớ được cọc, nó vội vàng nhảy lên xe hắn ta (chắc các bạn cũng biết là ai rồi nhỉ?).
22 - Hôm nay ở trường có gì vui không con? - Vừa gắp thức ăn vào bát nó, mẹ vừa hỏi. - Cũng bình thường thôi mẹ ạ. - Không ngẩng mặt lên, nó tiếp tục cắm cúi ăn.
23 Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 3 "Tôi thích bồ công anh vì đó là một loài hoa thủy chung và mạnh mẽ. Hoa trao gửi tình yêu của mình cho gió, nhưng khi không thể ở bên gió, hoa vẫn không hề úa tàn.
24 5. Đối đầu Tiễn Phương về, nó trở lại phòng của mình. Zen cảm thấy rất vui vì nó đã có thêm một người bạn, người bạn nữ đầu tiên trong cuộc đời mình.
25 - Phòng nhạc cụ đây rồi! Vào chứ? - Trong màn đêm tĩnh mịch, lạnh giá (bởi sương đêm) đến rợn người, giọng nói của Zen vang vọng, chạy dài đến cuối dãy hành lang ngút ngàn rồi mất hút trong không trung.
26 - Zen có nhà không hả cô? - Các con vào đi, nó ở trên phòng ấy. Không hiểu dạo này có chuyện gì mà nó cứ nằm lì trên ấy suốt, cơm không buồn ăn, cô hỏi chuyện cũng không chịu nói.
27 Cùng lúc đó, tại một căn phòng làm việc lớn. . . - Tôi đã nghe báo cáo về những việc bê bối xảy ra gần đây. Cô giải thích thế nào? - Người thanh niên nhướn hàng lông mày dài và rậm theo những biểu cảm của khuôn mặt, ánh mắt anh nhìn thẳng vào người đối diện không chớp, trong bóng tối của căn phòng khó có thể nhìn rõ được nét mặt của anh ta, một vài tia sáng yếu ớt len lỏi qua tấm rèm cửa sổ chạy dọc trên sống mũi cao và thẳng ấy.
28 Sáng hôm sau, trước bản tin trường học lại rộ lên những lời bàn tán xôn xao về vụ việc kì lạ vừa mới xảy ra. Tờ thông báo của Ghost dán lên trước đó mấy ngày đã bị ai đó xé bỏ và thay vào đó là một thông báo khác nhưng không phải của Ghost.
29 Lưu Ly đưa tay hất mái tóc dài ra sau, khoanh hai tay trước ngực và tìm một điểm tựa ở tường, không cần suy nghĩ, cô ta đáp: - Tôi thay mặt thủ lĩnh, truyền đạt lại ý: Nếu Light có thể khiến cho gần một nửa học sinh trường này tự nguyện theo các người trong vòng một tuần thì bọn ta chấp nhận thua cuộc.
30 - Sao vậy? Đôi mắt cô gái long lanh ngấn lệ, khuôn mặt hoảng hốt túm lấy áo Huyên lay lay, và chỉ lên phía trên tòa nhà, cô van nài bọn nó với giọng yếu ớt: - Xin hãy cứu lấy em trai tôi, làm ơn.
31 Tiếng ai khóc mà đau đớn đến thế, sao giống tiếng Zen vậy nhỉ? Huyên khẽ mở mắt, ánh sáng chói lóa chiếu vào mặt khiến cậu thực sự khó khăn mới mở mắt ra được, trước mặt Huyên là bốn cặp mắt của bốn đứa bạn thân, và sau đó là của những người xung quanh.
32 Ngày thứ bảy. . . - Ngày cuối rồi mà cũng vẫn chỉ dừng lại ở con số 980 thành viên, còn hơn 50 người nữa biết đào đâu ra bây giờ? Tao lo lắm bọn mày ạ, không lẽ công sức bao ngày nay của chúng ta đổ sông đổ bể? - Bình tĩnh đi Zen, nóng giận lúc này là hỏng việc.
33 Một thoáng lưỡng lự trên nét mặt Lưu Ly, nhưng rồi cô ta cũng nhanh chóng đáp: - Vâng, thưa thủ lĩnh! Điều gì có thể diễn tả được sự ngạc nhiên của bọn nó lúc này, không, cả trường mới đúng.
34 Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 4 "Tớ đã mất quá nhiều thời gian để kiếm tìm câu trả lời cho riêng mình và cho cả cậu. Giờ đây tớ đã tìm ra câu trả lời: Trái tim tớ cần một tia nắng.
35 Huyên không nói gì, một nụ cười khẽ thoáng qua khuôn mặt cậu. Âm thanh cánh cửa vừa đóng lại đưa căn phòng trở về trạng thái yên tĩnh trước đó. Zen ngả mình xuống ghế, nó với tay cầm lấy tập tài liệu trên bàn Huyên vừa đem đến.
36 Trong khi bọn nó đang họp tại văn phòng của nó vào giờ ra chơi thì Thiên biệt tăm biệt tích đâu mất từ sáng đến giờ chạy vào mở cửa đánh “rầm” làm hồn vía cả bốn đứa trôi tuột theo mây.
37 Bây giờ thì mình đã biết tại sao khi mới lần đầu gặp mình cậu ấy lại ngạc nhiên đến vậy. Hóa ra vì mình rất giống một người, đó thủ lĩnh của Light. Đó là một cô gái thân thiện, mạnh mẽ và rất được mọi người yêu quý.
38 - Được. Vậy là tuổi thơ của thằng nhóc tràn ngập tiếng cười và tiếng gọi í ới của con bé. Không biết từ khi nào được gặp con bé mỗi ngày đã trở thành một phần cuộc sống của thằng nhóc.
39 Con bé ngước nhìn thằng nhóc bằng đôi mắt ầng ậng nước, nó nhìn ra sự kiên định trong đôi mắt nó, nó biết Nu sẽ không bao giờ thay đổi quyết định đâu, hơn nữa người bắt cậu ấy phải rời xa nó là bố của Nu, cho dù nó có khóc, có níu kéo thì sẽ thay đổi được gì chứ! Con bé đưa tay lên quệt nhẹ giọt lệ vương trên khóe mắt và nở nụ cười buồn: - Được, sáng mai tớ sẽ đến! Ngày hôm sau, thằng nhóc đã có mặt tại địa điểm hẹn đúng giờ, con bé vẫn chưa thấy đến.
40 Người con trai sững sờ, cậu không bao giờ nghĩ rằng người cha cậu hằng thương yêu và kính trọng lại có thể làm những việc đáng khinh đến thế, nước mắt mặn chát tưới ướt đôi môi của cậu.