21 Sắc mặt tôi lúc này nhất định đã tái nhợt, trái tim thì đập thình thịch không ngừng, dường như có thứ gì đó sắp nhảy ra từ trong cổ họng. Rừng thông xung quanh gần như che kín cả bầu trời, thỉnh thoảng có vài tia nắng xuyên qua những kẽ lá chiếu xuống thì đều đã mất đi sự ấm áp vốn có, làm tôi chỉ còn cảm nhận được một sự băng giá tột cùng, từ sống lưng tới lòng bàn chân, bàn tay đều không ngớt rỉ mồ hôi, thân thể thì run lên lẩy bẩy.
22 Rồng kêu gấu rống dội suối khe[20][20] Trích Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt của Lý Bạch. Nguyên văn Hán Việt: Hùng bào long ngâm ân nham tuyền - ND. Khi chúng tôi trở lại trong điện thì ca múa đang biểu diễn được nửa chừng, Huyền Lăng có vẻ chếnh choáng say.
23 Sự việc xảy ra quá đột ngột nên tôi cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ biết đưa tay tới kéo Linh Tê, Dư Hàm và Dư Nhuận về phía sau. Ai ngờ phía sau lúc này đã toàn người với người, tôi căn bản chẳng có chỗ để mà lùi lại.
24 Biết rằng hội ngộ không dài mãi[21][21] Trích Giá cô thiên - Đương nhật giai kỳ thước ngộ truyền của Án Kỷ Đạo. Dịch thơ: Điệp Luyến Hoa. Nguyên văn Hán Việt: Tình tri thử hội vô trường kế - ND.
25 Đại điện sau nháy mắt đã trở nên tĩnh lặng, tôi cơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió luồn qua giữa những lùm cây bên ngoài cửa sổ, lướt nhẹ trên mặt hồ. Thế nhưng lòng tôi thì lại dần dần giá lạnh, chẳng lẽ y không biết là cần phải tránh sự hiềm nghi sao? Chuyện vừa rồi Huyền Lăng chưa chắc đã để trong lòng, nhưng bây giờ y lại tự nguyện xin được cầm quân xuất chinh, lẽ nào y đã quên mất là Huyền Lăng xưa nay vốn kiêng kỵ nhất việc thân vương nắm binh quyền trong tay?Vừa suy nghĩ như vậy, trong lòng tôi chợt sinh ra mấy tia nghi hoặc, tại sao Huyền Lăng vừa định để tôi đi hòa thân thì Huyền Thanh đã đẩy cửa đi vào như thế? Lẽ nào vừa rồi y vẫn luôn đứng bên ngoài điện và nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa tôi và Huyền Lăng?Tôi không kìm được hít vào một hơi khí lạnh, tại sao y lại luôn ở bên ngoài điện chứ?Huyền Lăng chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt thì lại dần trở nên lạnh lẽo, từng lời nói ra chẳng khác nào những khối băng vụn: “Đệ rốt cuộc đã chịu nói ra câu này rồi!” Ánh mắt lúc này đã trở nên lạnh tựa huyền băng ngàn năm, còn sắc bén đến độ có thể đâm thấu lồng ngực người ta, y gằn giọng nói tiếp: “Đệ hãy nói cho trẫm biết, lời thỉnh cầu này của đệ rốt cuộc là vì Đại Chu.
26 Gió tây sầu gợn sóng lăn tăn[24][24] ích Than phá hoán khê sa - Hạm đạm hương tiêu thuý diệp tàn của Lý Cảnh. Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn. Nguyên văn Hán Việt: Tây phong sầu khởi lục ba gian - ND.
27 Tôi tiện tay cầm lấy một cành cây khô vứt vào trong đống lửa, những tiếng nổ “lốp bốp” lập tức vang lên xua bớt cái lạnh khô hanh do gió cát mang lại.
28 Bao phen hồn mộng được tương phùng[25][25] Trích Giá cô thiên - Thái tụ ân cần phủng ngọc chung của Án Kỷ Đạo. Dịch thơ: Nguyễn Thị Bích Hải. Nguyên văn Hán Việt: Kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng - ND.
29 Trong mắt Ma Cách thoáng qua một tia sắc lạnh, rất nhanh sau đó đã cười, nói: “Lẽ nào nàng không biết Hoàng đế Đại Chu đã đưa cho ta đơn thuốc chữa trị bệnh dịch, bằng không ta cớ gì lại chịu lui binh chứ?”Ngọc Diêu khẽ “ồ” lên một tiếng, chậm rãi nói: “Hoàng thượng là vua một nước, nhất ngôn cửu đỉnh, nói đơn thuốc đó chữa được bệnh dịch thì ắt là có thể chữa được.
30 Gương vẫn gương xưa người đã khác[32][32] Trích Ngọc xuân lâu - Thành thượng phong quang oanh ngữ loạn của Tiền Duy Diễn. Nguyên văn Hán Việt: Loan kính chu nhan kinh ám hoán - ND.
31 Trời ghen tâm nguyện chẳng chiều nhau[33][33] Trích Hoán khê sa - Chuyển chúc phiêu bồng nhất mộng quy của Lý Dục. Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn. Nguyên văn Hán Việt: Thiên giáo tâm nguyện dữ thân vi - ND.
32 Huyền Lăng lúc này nằm một mình trên chiếu trúc, không hề trở dậy khi tôi đi vào. Tôi chỉnh lại xiêm y rồi cung kính hành lễ, sau đó lại cung kính thỉnh an.
33 Tự nơi đáy lòng trào lên cảm giác lạnh toát không thể nào ngăn cản được, tôi cất tiếng thổn thức đầy vẻ thê lương: “Có lẽ nếu được trở về quá khứ, chúng ta đều sẽ lựa chọn khác đi, không bước lại trên con đường thuở xưa nữa, như thế thì giờ đây chúng ta đã chẳng rơi vào cảnh ngộ khốn đốn thế này.
34 Người cũ đi rồi trơ lầu ngọc[36][36] Trích Cô nhạn nhi - Thế nhân tác mai thi của Lý Thanh Chiếu. Nguyên văn Hán Việt: Xuy tiêu nhân khứ ngọc lâu không - ND.
35 Tôi nói bằng giọng không nhanh không chậm: “Lung Nguyệt, con vừa khuyên mẫu phi không nên để lộ sự tức giận ra ngoài mặt, vậy con phải biết là nữ tử trong cung làm người cần giấu kín cảm xúc, làm việc cần từ tốn đúng mực, bằng không sẽ là tự mình hại mình.
36 Ngói vụn minh châu vứt chung hàng[37][37] Trích Vịnh Lục Châu của Tào Tuyết Cần. Nguyên văn Hán Việt: Ngõa lịch minh châu nhất lệ phao - ND. Mùng Chín tháng Ba năm Càn Nguyên thứ hai mươi tám là Thiên Trường tiết của Huyền Lăng trong dịp y bốn mươi mốt tuổi.
37 Khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên vì tức giận, hai mắt hằn học nhìn tôi. “Ta chưa từng dùng tà thuật để trù ếm ngươi, cũng chưa từng chôn những bức tượng gỗ đó trong cung của mình, tại sao ngươi lại vu cáo ta?”Tôi hững hờ đưa mắt nhìn lại cô ta, không kìm được bật cười.
38 Nằm đếm Nam Cung giọt điểm thâu[38][38] Trích Trường Tín thu từ kỳ 1 của Vương Xương Linh. Dịch thơ: Lê Nguyễn Lưu. Nguyên văn Hán Việt: Ngọa thính Nam Cung thanh lậu trường - ND.
39 Một hồi lâu sau, mãi tới khi tôi sắp nghẹt thở, y mới chậm rãi buông tay xuống, chăm chú nhìn tôi, nói: “Trẫm vốn muốn sờ mái tóc của nàng, thế mà lại sờ phải những thứ đồ trang sức châu ngọc tột cùng băng giá.
40 Sau khi trò chuyện thêm một lát, tôi liền rót trà cho Huyền Lăng uống, đang định khuyên y nằm xuống thì chợt nghe ngoài điện có tiếng huyên náo. Tôi không kìm được hơi cau mày, nhưng vẫn dịu giọng nói: “Chẳng rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, thần thiếp xin phép ra ngoài xem thử.