541 Thiên Thiên, hơn nửa tháng rồi, trẫm vẫn không bỏ nàng được, trẫm chỉ có thể dùng phương pháp như vậy để tê dại chính mình. Nàng nói cho trẫm biết, còn có phương pháp nào khác có thể để cho trẫm có thể quên nàng không?"Khụ khụ.
542 Trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy đau đớn, đợi đến khi cặp mắt khô khốc, hắn chợt nở nụ cười, cho dù trong nụ cười này chỉ là sự đau đớn!Từ từ đứng lên, hắn đi ra khỏi ngự thư phòng, tiến về phía sau cung đi tới.
543 Lan Phi bởi vì tối nay có thể được hoàng đế lâm hạnh mà vui mừng, Hoàng Phủ Tấn lại đột nhiên từ trên người nàng lật xuống. "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Trong mắt Lan Phi thoáng qua một tia kinh ngạc, có phải nàng đã làm sai điều gì hay không? Công phu trên giường của nàng, thời gian từ trước đến giờ đều khiến hoàng thượng hài lòng, tại sao tối nay còn chưa có bắt đầu, hoàng thượng liền.
544 Đã nửa tháng nay, nàng vẫn không có nhắc tới Hoàng Phủ Tấn, vẫn không thèm nghĩ tới hắn nữa, nàng cho là nàng có thể quên hắn, nhưng không hề nghĩ đến phải nhắc đến hắn thêm một lần nữa!Thì ra quên hắn thật là khó!Tất cả chẳng qua là nàng một bên tình nguyện, đến bây giờ nàng mới biết, không nhắc tới hắn, không phải là đã quên hắn, mà là sợ nhớ lại về hắn mà thôi.
545 "Thiên Thiên. . . . . . " Nhìn bộ dạng Tiểu Thiên khó chịu như thế, Ám Dạ lúic này không đành lòng nói tiếp. Nhưng hắn cũng hiểu, nếu tách Thiên Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn ra, đối với Thiên Thiên mà nói sẽ càng thêm khó chịu hơn nữa.
546 "Ừ!" Cuối cùng, Ám Dạ cắn răng, gật đầu một cái đối với Tiểu Thiên. Hắn thấy Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, không nói gì, hắn nhìn ra được, trong lòng nàng rất kích động, nước mắt thay nhau lần lượt tuôn trào ra khỏi hốc mắt, thế nào cũng không ngừng được.
547 Nhìn Tiểu Thiên một cái, Ám Dạ bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, đem chuyện ngày đó Hoàng Phủ Tấn ở trong động băng dùng chân khí bảo vệ tâm mạch của nàng nhưng nhiệt độ trong động lại rất thấp khiến cho hàn khí xâm lấn vào phổi của hắn nói cho nàng nghe.
548 Đỡ Tiểu Thiên từ dưới đất lên, hắn cưng chiều vỗ vỗ đầu của nàng, "Đừng khóc, đừng khóc nữa, chúng ta lập tức hồi kinh. "Nghe lời hắn xoa xoa nước mắt, Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười cảm kích, nàng đối với hắn lắc đầu một cái, "Dạ, hãy để cho tự ta hồi kinh đi, trong khoảng thời gian này đều là ngươi một mực chiếu cố ta, ta không muốn lại phiền toái đến ngươi.
549 "Dạ. . . . . . " Tiểu Thiên không có đẩy ra hắn, chẳng qua là cứ để cho hắn lẳng lặng ôm như vậy, nàng biết Dạ chắc là sẽ không làm khó nàng. Hắn đáng giá với một nữ nhân tốt hơn nàng mấy trăm lần.
550 Khi rời khỏi Đoạn Tình cốc, Ám Dạ cùng Hoa thúc cũng ra ngoài tiễn nàng. "Dạ, ta đi đây. " Luyến tiếc nhìn Ám Dạ một cái, Tiểu Thiên tiến lên tặng Ám Dạ một cái ôm ly biệt thật chặt.
551 Dọc theo đường đi, Tiểu Thiên cũng chưa từng dừng ngựa lại, gần như là một đường muốn bay nhanh hồi kinh. May mắn chính là, dọc theo con đường này cũng không có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
552 Khi ngang qua ngự hoa viên, Tiểu Thiên đụng phải một người. "Thiên. . . . . . Thiên Thiên!" Nhìn thấy Tiểu Thiên thì sợ hãi kêu lên tiếng, thanh âm của nàng khiến Tiểu Thiên nghe được chuyển từ không dám tin rồi lại đổi sang hưng phấn cùng kích động.
553 Sau khi nói lời tạm biệt với Lạc Thủy, Tiểu Thiên chạy thẳng tới ngự thư phòng, nhưng vừa tới cửa ngự thư phòng, nàng lại ngừng lại không dám đi vào. Nàng không biết ngày đó khi mình đuổi Hoàng Phủ Tấn đi, hắn có trách nàng hay không, có tức giận nàng hay không, có.
554 "Hoàng thượng, chuyện ngài không vào hậu cung, đã dẫn tới việc cả triều xôn xao, tiếp tục như vậy nữa e rằng. . . . . . ""Thế nào?" Giọng nói của Hoàng Phủ Tấn không vui, cắt đứt lời nói tiếp theo của Phúc Quý.
555 Nước mắt Tiểu Thiên đã tuôn ra ngoài hốc mắt!Lời nói nằm sâu trong cổ họng!Phúc Quý mới vừa đi ra cửa ngự thư phòng, liền đối mặt với khuôn mặt đầy nước mắt của Tiểu Thiên.
556 Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, cả tòa ngự thư phòng yên tĩnh phảng phất không có một tia tiếng động, nếu có chỉ là tiếng thở hổn hển, mặt của hai người tựa như bình tĩnh, chỉ có chính bọn họ rõ ràng, trong lòng của bọn họ lúc này đã sớm trào sóng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
557 Cảm giác được mình đang được Hoàng Phủ Tấn chậm rãi buông lỏng ra, nàng giương mắt, thấy được ánh mắt không dám tin của Hoàng Phủ Tấn, "Thiên Thiên, nàng.
558 Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng trách nàng, là hắn chưa nói với nàng, là hắn làm thương tổn nàng trước, nàng không hề biết điều gì cả nên nàng tức giận đối với hắn cũng là phải, hắn không có lý do gì trách nàng.
559 Con người này khi nguyền rủa hắn rất mạnh miệng, chỉ sợ nguyền rủa không chết. Nghĩ tới đây, ánh mắt Hoàng Phủ Tấn cưng chìu hết mức, "Cho nên, Thiên Thiên cũng phải chuẩn bị, vẫn còn nhiều câu chưa mắng chửi xong, nàng vẫn phải ở bên cạnh ta.
560 "Tấn. . . . . . " Lần này Hoàng Phủ Tấn thâm tình thú nhận làm cho trong lòng Tiểu Thiên cảm thấy ấm áp, mặc dù trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, nhưng khóe miệng nàng lại hiện lên một nụ cười, cuộc đời này có người chồng như thế nàng không cầu cái gì hơn nữa.