Bốn năm nay anh cũng chưa từng bị kích động như thế này, cảm giác đau đớn trong lồng ngực cực kì khó chịu, tựa như mấy năm trước trong bệnh viện thành phố C, khi nhận được bản kết quả xét nghiệm ADN vậy, khiến anh cảm thấy tuyệt vọng, hít thở không thông, cảm thấy như có người cầm trái tim của anh hung hăng xoắn lại, đầm đìa máu tươi. Anh yêu cô như vậy, cô đứng ngay trước mặt anh, thế nhưng khi anh liếc mắt nhìn thì trong lòng lại tràn đầy đau đớn, hô hấp cũng đau đớn tê liệt.
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần tái nhợt, chân nam đá chân chiêu đi đến cầm áo khoác lên, đi ra khỏi cửa, cánh cửa bị đập đến rung trời!
Sau khi ồn ào náo loạn, là sự tĩnh mịch như chết chóc.
Lan Khê ngồi ngây người tại chỗ một lúc lâu cảm giác đau đớn trong lồng ngực mới tản đi.
Cô hít thở sâu, một lúc lâu sau ngón tay mới khôi phục tri giác, có thể từ từ cuộn lại, nắm chặt thành quyền, lại hơi run rẩy.
Cô không còn sức lực để đi tới đóng ngăn kéo lại, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, đi tới ngồi trên bậc thang ở trước phòng khách, bàn tay theo bản năng ôm chặt vị trí của dạ dày, cuộn người lại .
Đau bụng quá.
Mỗi lần gặp phải chuyện như thế này sẽ đau bụng, tâm tình kích động cũng thế, nhưng mà lần này hình như không chỉ đau bụng.
Ở chỗ bụng dưới, giống như phải chịu kích thích, cuồn cuộn xoắn lên.
Cố nén cảm giác càng ngày càng đau, Lan Khê quyết định mặc kệ, đứng lên thu xếp lại ngăn kéo, cất quyển sổ ghi chép màu vàng về chỗ cũ, đã nhiều năm như vậy, không biết vì sao cô vẫn giữ lại cái này, chẳng lẽ để đợi người ta bắt nhược điểm à? Cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà bản năng cảm thấy không bỏ được.
Không nỡ ném bỏ.
Không nỡ bỏ quên những gì mình đã từng ”có”.
Cho dù cuối cùng sẽ bị hủy diệt.
Đưa tay lên lau mắt, khẽ lau sạch dòng nước mắt ẩm ướt trên khóe mắt, Lan Khê làm xong tất cả liền lấy điện thoại di động đang sạc pin trong phòng ngủ ra, vừa mở ra thì nhìn thấy bao nhiêu cuộc gọi nhỡ của Kiều Khải Dương, cô nhẹ nhàng cắn môi, không thèm để ý, lấy tài liệu ra rồi vội vàng gọi điện thoại cho Branda để đối chiếu kiểm tra chuyện công tác, sau đó liền gọi điện thoại cho Kỷ Hằng.
"Học trưởng." Lan Khê dịu dàng nói.
Đối diện với cô, Kỷ Hằng kinh ngạc mất mấy giây, vốn đang bận rộn, anh lập tức dừng công việc trong tay lại, đi sang bên cạnh, tránh khỏi đám người nhẹ giọng nói: "Lan Khê?"
Thường ngày cô rất ít khi gọi điện thoại cho anh, nếu thật sự gọi qua, có lẽ là có chuyện muốn cầu xin anh giúp một tay.
Bụng đau đớn vô cùng, Lan Khê nằm nghiêng trên giường ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt: "Học trưởng em muốn xin anh giúp một chuyện, chuyện kia, em.... có lẽ em không giấu được nữa rồi, nếu như anh ấy đi hỏi anh, anh có thể đừng nói cho anh ấy biết hay không?"
Kỷ Hằng ngây ngốc nửa ngày, mới mơ hồ nhận ra cô đang nói cái gì: "Em nói chuyện đứa nhỏ?"
"Vâng." Lan Khê chôn nửa khuôn mặt vào trong gối đầu.
Kỷ Hằng nhíu mày: "Tại sao? Chuyện đó vốn là chuyện ngoài ý muốn, anh ta cũng có trách nhiệm, tại sao em không nói cho anh ta biết?"
Nước mắt của Lan Khê thấm vào gối đầu, lúc này mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hơi chú giọng mũi: "nói cho anh ấy biết thì có gì tốt? Học trưởng, sau này anh ấy còn muốn kết hôn sinh sống với người phụ nữ khác, chuyện như vậy không chỉ là tai tiếng mà còn là gánh nặng, không thể bởi vì chuyện này mà khiến anh ấy mang theo áp lực trong lòng cùng cảm giác tội lỗi tách ra với em, em không thể làm như vậy."
thật ra thì cô vẫn rất may mắn, may mắn là anh không phát hiện ra, không biết được con là của anh.
Kỷ Hằng nghe cô nói chuyện, bàn tay cũng bắt đầu run run.
không biết tại sao hô hấp chợt trở nên nặng nề, hốc mắt hơi đau nhức, anh hít một hơi rồi nói: "Lan Khê, mặc dù anh chỉ là người đứng nhìn, anh cũng từng nói anh sẽ không nhúng tay vào bất kỳ quyết định nào của em, nhưng em không cảm thấy.... em không cảm thấy hoang đường sao? Trước khi hai người tách ra thì em vừa mới trưởng thành, em có thể biết cái gì? Coi như hai người bởi vì đủ loại lý do mà vượt qua ranh giới, loạn luân, nhưng anh ta cũng nên biết trong chuyện này anh ta là sai nhiều hơn so với em! Tại sao em lại muốn một mình gánh chịu chuyện này?!"
Anh hơi kích động, những người ở phía sau rối rít quay sang nhìn về phía anh.
Bờ môi đỏ mọng của Lan Khê khẽ trắng bệch, nói không ra lời, cuối cùng khàn giọng nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Học trưởng, vậy coi như em cầu xin anh, em cũng có tự tôn của em, em không muốn cho anh ấy biết năm ấy em đã phải trải qua sự khổ sở như thế nào, em không muốn cho tất cả mọi người vạch trần vết thương của em, đồng tình với em, tội nghiệp em, nhất là anh ấy! Anh có thể hiểu không?"
nói xong cô không còn cách nào chịu đựng cảm xúc này nữa, cúp điện thoại.
Bụng đau quá, càng lúc càng đau hơn.
Lan Khê biết, lần này cô đã thật sự vô lễ với Kỷ Hằng.
Cho tới bây giờ, cô đều tôn trọng anh, lệ thuộc vào anh, chưa bao giờ nói một câu nặng lời, đây là lần đầu tiên náo loạn như vậy, nhưng chuyện này thực sự khiến cô không chịu đựng nổi, lấy quan hệ cô và Mộ Yến Thần hiện nay, cô không muốn anh bởi vì áy náy mà phải bồi thường cho cô.
Trong tình yêu hai người đều bình đẳng, anh nói xin lỗi cũng không có nghĩa là anh yêu em.
Đau bụng quá, thật sự không chịu được nữa rồi.
Cho đến khi phía dưới có cái gì đó đột nhiên tràn ra, đau đớn như bị xé rách, Lan Khê mới phản ứng được đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra là cái kia của cô tới.
Điện thoại trên đầu giường lại reo một lần nữa, là Kỷ Hằng gọi lại.
Lông mày nhíu lại, Lan Khê không nghe điện thoại, mà gắng gượng chống người đi ra ngoài tìm băng vệ sinh, nhốt mình trong phòng tắm.
Gửi tin nhắn cho Branda xin nghỉ nửa ngày, tắt máy, lên giường ngủ thật say.
***
không gọi được cho cô, Kỷ Hằng gấp đến độ xoay quanh tại chỗ.
Đột nhiên cả tầng lầu vang lên tiếng kinh hô, các nhân viên nữ há to miệng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, một bóng dáng cao ngất lạnh lùng đi về phía anh, lúc này thân thể Kỷ Hằng cứng ngắc tại chỗ.
Xuyên qua bức xạ của cửa thủy tinh ở trước mặt, anh nhìn thấy Mộ Yến Thần.
Nghĩ lại lời Lan Khê vừa nói, trong lòng Kỷ Hằng cực kì buồn bực.
"Lúc nào thì anh có thời gian vậy?" Mộ Yến Thần chậm rãi đi tới phía sau anh, "Tôi muốn nói chuyện với anh."
Kỷ Hằng nghe xong thì trầm ngâm, giơ tay lên nhìn thời gian, sau đó xoay người liếc mắt nhìn anh: "Tôi còn đang làm việc."
"Vậy cần tôi đợi bao lâu?" Mộ Yến Thần nói rất dứt khoát?
Kỷ Hằng nhìn anh một chút, thoáng nở một nụ cười yếu ớt: "Mộ tổng hôm nay không bận à?"