21 Cổ Nguyên đen mặt nhìn người phụ nữ tự nhiên mở cửa. Cô ta đang nguyền rủa anh sao?!. Trong trí nhớ của anh, người có thể nói những lời ác độc như thế, ngoại trừ Hoắc Tiểu Khê, không có người thứ hai.
22 Đèn flash không ngừng chụp lên khuôn mặt trắng noãn của Kiều Tịch Hoàn, khuôn mặt xinh đẹp của cô được chụp một cách tinh tế. Không hề có hoảng sợ như dự kiến, Cố Tử Tuấn đứng bên cạnh lạnh nhạt nhìn cô.
23 “Nhưng con không thấy đây là chuyện xấu. ” Kiều Tịch Hoàn nói với Cố Diệu. Mày của Cố Diệu nhíu lại, hiển nhiên không có mấy hứng thú với lời nói của Kiều Tịch Hoàn , cảm giác hôm qua nhìn cô bằng con mắt khác, trong khoảnh khắc đã không còn sót gì trong mắt, sắc mặt ông trầm xuống:“Trong long con, chuyện gì mới gọi là chuyện xấu?”Giọng nói, rõ rang rất châm chọc.
24 Trong gian phòng xa hoa mà nặng nề. Ngôn Hân Đồng ngồi ở trên giường lớn, nghe tiếng nước rào rào trong phòng tắm. Hôm nay bị Kiều Tịch Hoàn chơi xỏ như vậy, trong lòng cô cực kì buồn bực, hình như từ sau khi Kiều Tịch Hoàn ra tù, cô đều cam chịu khắp nơi, Cố Diệu và Tề Tuệ Phân dường như rất thất vọng với cô, thậm chí cô cảm thấy ngay cả sắc mặt người hầu khi nhìn cô cũng đều thay đổi.
25 Kiều Tịch Hoàn chống hai tay lên má nhìn Cổ Nguyên, không chớp mắt, chỉ nhìn anh ta:“Anh muốn tặng không cho tôi sao?”“Kiều Tịch Hoàn!” Cổ Nguyên thật sự bị chọc giận: “Cô có thể biết xấu hổ một chút không?.
26 Buổi chiều, Kiều Tịch Hoàn ở cục cảnh sát làm bảng tường trình. May là cô đã ăn cơm trưa, nếu không bây giờ cô sẽ bị đói chết. Thời điểm cô đi ra khỏi cục cảnh sát, thì trời đã tối.
27 Cô cắn môi, nhìn người đang bước từng bước đến gần mình, thời điểm gần lướt qua nhau, người đó bỗng nhiên dừng bước, đứng ở trước mặt cô, khóe miệng cong lên:“Tôi biết cô.
28 Kiều Tịch Hoàn dựa vào trước ngực của anh ta, một đường đi ra khỏi Hạo Hãn. Ở trong thế giới hỗn loạn này, người đàn ông đặc biệt này chỉ cần chớp mắt, cũng có thể biết người phụ nữ trong giờ phút này, thân thể đã bị người khác động tay động chân.
29 Hạo Hãn. Diêu Bối Địch nhìn thời gian một chút, cầm lấy túi xách, đi ra khỏi đại sảnh. Cô đứng ở cửa, bước chân hơi dừng lại một chút, nhìn Tiêu Dạ ôm một người phụ nữ lên xe của anh ta.
30 Vòi sen vẫn xối rửa lên thân thể của cô. Đối với ánh mắt của Cố Tử Thần, Kiều Tịch Hoàn tỏ ra rất bình tĩnh, cô nghĩ, kỳ thật cô cũng không để tâm, nếu không lúc này cô cũng không có ý định đùa giỡn anh, cô nói:“Có phải cảm thấy rất mệt?”Sắc mặt của Cố Tử Thần khẽ biến thành đen.
31 Kiều Tịch Hoàn và Ngôn Hân Đồng đồng thời quay đầu, nhìn tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, hình như vô hình trung mang theo áp lực nói không nên lời, từng bước, từng bước tới gần.
32 Kiều Tịch Hoàn đi theo thư ký Văn đi kho gấy bình gốm ấy xong, trên đường trở về, ghé tiệm thuốc mua một ít thuốc sát trùng, tiêu viêm. Cô đen bình gốm ấy đặt vào chỗ cũ, sau khi dặn dò người hầu một chút rồi đi lên lầu hai.
33 Trong phòng khách của nhà họ CốGiờ cơm tối. Cách giáo dục của Cố gia vô cùng tốt. Kiều Tịch Hoàn nhớ chuyện kiếp trước của mình, thời điểm ấy, trong nhà chỉ có một mình cô là con nít, điêu ngoa, tùy hứng, không sợ trời không sợ đất, cô không thích những trò cầm kì thi họa, hay là những trò chơi dã man, cô chỉ thích chơi đùa, chỉ đơn giản là chơi thôi, không thích học hành.
34 Đôi mắt thâm thúy của Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích, không bình tĩnh nói:“Cô quản nhiều quá rồi. ”“Tôi cảm thấy anh ta rất đề phòng tôi. ” Kiều Tịch Hoàn lầm bầm.
35 Kiều Tịch Hoàn nhướng mày lên: “Tôi tìm Tiêu Dạ. ”Nhân viên công tác nhìn cô, tựa hồ đang đánh giá. “Tôi tên là Kiều Tịch Hoàn, anh có thể nói với anh ta, tôi là bạn của Diêu Bối Địch.
36 Kiều Tịch Hoàn ngồi trên xe của nhà họ Cố, cách biệt thự của Kiều gia càng ngày càng xa. Thân thể hơi run rẩy của cô dần bình tĩnh trở lại. Trước kia, mỗi lần trở về, Kiều Tịch Hoàn đều nơm nớp lo sợ, cô sợ Kiều Vu Huy, sợ Dụ Tĩnh thậm chí sợ Dụ Lạc Vi, thật ra bọn họ không có động tay động chân với cô như hồi còn nhỏ, nhưng trong lòng cô vẫn có bóng ma, cho nên hễ là yêu cầu của Kiều gia, cô có thể làm nhất định sẽ làm, không thể làm cũng sẽ nghĩ cách hoàn thành.
37 Những người hầu làm việc trong phòng khách đều bị thanh âm của cô làm cho giật mình, mọi người im lặng không nói gì, không dám phát ra tiếng động. Cố Minh Lộ nghe tiếng của Kiều Tịch Hoàn thì cả người liền hoảng sợ, quay đầu lại nhìn cô:“Mẹ.
38 Trong phòng khách biệt thự Cố gia. Kiều Tịch Hoàn đưa Dụ Lạc Vi ngồi xuống sofa, Dụ Lạc Vi càng tỏ ra bộ dạng thục nữ ngay cả dáng ngồi ở trên ghế sofa cũng rất nũng nịu, giống những cô gái nhỏ.
39 Kiều Tịch Hoàn bị tiếng điện thoại của tài xế đánh thức. Cô cúp điện thoại, chậm rãi rời giường, chậm rãi rửa mặt rồi mới thảnh thơi đi ra cửa lớn của biệt thự.
40 Ngôn Hân Đồng nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều Tịch Hoàn vui vẻ đi lên lầu. Tề Tuệ Phân ném lại một câu: “Lập tức đưa bọn nhỏ đến trường. ” Nói xong, cũng vội việc mà đi.