41 Cảnh Dật Thần nghe, bỗng nhiễn cúi đầu nở một nụ cười.
Trong tiếng cười anh có bao nhiêu lạnh nhạt, bao nhiêu tự tin, một chút điên cuồng, còn có một loại áp chế tức giận, khiến cho Hắc Đao da đầu tê dại.
42 Hoàng Lập Hàm nếu như dễ lừa gạt như vậy, liền không thể là một người đem Hoàng thị phát triển quy mô cho tới bây giờ, hắn đối với Quan Ngưng một chữ cũng không tin.
43 “Thiếu gia, ngày hôm qua cha của thiếu gia cùng với ông Hoàng Lập Hàm cùng đi vào bệnh viện Mộc thị, bọn họ đang về việc vết thương cũ của tiểu thư Thượng Quan Ngưng tái phát, ở nhà đã ngất đi, cha của thiếu gia cùng Hoàng Lập Hoàng đã đi vào viện thăm cô ấy.
44 Thượng Quan Ngưng biết mẹ con hai người này không phải thật tâm đến nhìn cô, thấy họ nghênh ngang đi rồi, trong lòng cũng không khó qua. Ngày hôm nay không có trực tiếp chửi mắng, mà là giả ra khuôn mặt tươi cười đến, đã là chuyện rất khó khăn.
45 “Ở yên đừng nhúc nhích, nhanh thôi tôi sẽ trở về!”
Cảnh Dật Thần lạnh lùng dặn dò, trong giọng nói ngập tràn bá đạo cùng chân thật đáng tin.
Cả người Thượng Quan Ngưng nằm ổ trong chăn, giống như bị bỏ thuốc, nghe lời gật đầu.
46 Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần ở hai cái toilet khác nhau rửa mặt xong, rồi cùng đi đến nhà ăn ăn bữa sáng.
Bữa sáng khá phong phú, Thượng Quan Ngưng thân thể không thoải mái lắm nhưng vẫn cố ép bản thân ăn nhiều một chút.
47 Lư Cần tinh tế dặn dò một số hạng mục cần chú ý trong công việc, sau đó đem công việc hằng ngày đại khái giới thiệu với Thượng Quan Ngưng.
“Cô vừa tới, tạm thời mỗi ngày làm một ít công việc cơ bản, ngoài lần trước ra – tôi xem sơ yếu lí lịch của cô, cô tinh thông ba loại ngoại ngữ Anh – Pháp – Đức, có thể làm phiên dịch viên cho tổng giám đốc, trước hết cô làm công việc này, trong lúc đi gặp mặt khách hàng cùng tổng giám đốc, bất cứ lúc nào trong hội đàm cũng có thể ghi chép.
48 Trong phòng làm việc tổng giám đốc rộng rãi sáng sủa, anh ngồi dựa vào chiếc ghế da thủ công màu rám nắng, áo sơ mi màu trắng, tây trang màu đen, cà vạt màu lam, ngũ quan đẹp trai hoàn hảo, khí chất tao nhã tôn quý, trên mặt của anh không có một tia biểu tình, giọng nói lạnh như lặng, thật giống với lần đầu tiên cô gặp anh.
49 Quá trình công chứng cực kì đơn giản, hai dấu đóng nhỏ màu đỏ nhanh chóng được đưa đến đôi tay của người khác.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cô dâu không tình nguyện, nhưng chú rể một bên lại rất tình nguyện, bọn họ đều cho là, cô dâu mắc bệnh nguy kịch, chú rể khăng khăng muốn cưới cô ấy.
50 Thượng Quan Ngưng vẫn luôn hôn mê, ngủ một ngày một đêm, ngày hôm sau cô tỉnh lại vào buổi sáng lại phát hiện bản thân lại đang ở bệnh viện.
Việc này đã thói quen của cô, cũng không còn cảm thấy kỳ quái.