21 Hai giờ sáng, Vũ gặp Tuấn ở trên mạng. Cô kể cho anh tất cả mọi chuyện,không hề giấu giếm bất kỳ điều gì. Bởi anh là người quen xa lạ. Cô cóthể tâm sự với anh mà không sợ anh sẽ nhìn mình bằng ánh mắt ra sao,thương hại hay là trách móc.
22 Xe đột nhiên phanh gấp, tất cả hành khách trên xe đều nhốn nháo ngồi dậyxem có chuyện gì. Vũ không để ý mấy, cô vẫn trùm chăn qua đầu, cắm taiphone và nghe những lời ca dịu dàng mà ám ảnh của Lana Del Ray.
23 Thời gian cứ tí tách trôi qua, tất cả đều như những hạt bụi bay lờ lững giữa cuộc đời nghiệt ngã. Không có ai để ý gì cả, họ bận rộn với cuộc vui và chính nỗi buồn của mình.
24 Tôi rời khỏi Cẩm Phả vào một ngày nắng vàng, các chuyến xe đi lên thủ đôgần như chật cứng, có ghế phải ngồi đến ba người. Anh họ của tôi sắp làm đám cưới, tôi phải tới Đông Triều để dự lễ cưới của anh.
25 Một buổi sáng mùa thu, Vũ nhận được cuộc điện thoại lạ. Trên màn hình, dãy số không tên liên tục nhấp nháy. Vũ không có thóiquen nghe điện thoại, chính xác là như thế.
26 Sau khi ba đi, Vũ cũng không muốn về nhà ngay, cô đi loanh quanh trongthành phố. Vũ không đem theo máy ảnh, cô chẳng biết làm gì với khungcảnh hỗn độn trước mắt.
27 Có rất nhiều lần Vũ tự hỏi, mục đích cô sống ở thành phố này là gì trongkhi cô không thể quên được Cẩm phả. Ngày đầu tiên đến đây, Vũ đã bị cáilạnh của màn đêm làm cho phát ốm.
28 Từ đó họ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Dương Nguyễn đã hoàn toàn biếnmất sau ngày hôm ấy. Lúc Vũ trở về thu dọn đồ đạc, thì phát hiện anh đãđi. Tất cả mọi thứ liên quan đến anh đều không còn, ngay cả chiếc gạttàn trên ban công cũng thế.
29 Anh từng nói: “Em vẫn còn trẻ, nên phải kết thúc chuyến phiêu lưu của mình đi thôi. ”Thời gian Vũ sống trên Tây Bắc, cảm giác như bản thân đang dần dần lộtxác.
30 (Một cái kết thứ hai)Sau khi nghe tin Dương Nguyễn chết, Vũ một mình bắt xe tới Hạ Long đểnhận xác anh. Người ta không ngừng nói về cái gì đó, Vũ chẳng hiểu, côchỉ nhìn chằm chằm vào cái xác đã nát bấy của Dương Nguyễn mà mỉm cười.
31 Tôi định sẽ dùng chương này để kể lể về lý do vì sao tôi viết câu chuyện tẻ nhạt như thế. Rằng vì sao tôi lại viết một câu chuyện không có caotrào, chỉ có màu xám và cô đơn.