21 Lúc nghỉ giữa giờ, Trình Vũ Dương quay đầu gõ Lâm Cảnh đang nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi:
-Này, kết quả xét duyệt tiêu chuẩn buổi sáng cậu có tin tức gì không?
-Xét duyệt cái gì? – Lâm Cảnh hơi cau mày.
22 Kết thúc kỳ thi được nửa tháng, các thiếu niên hoàn toàn thể nghiệm cái gọi là sinh hoạt ‘ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn’ không áp lực. Cho đến buổi tối một ngày trước khi có điểm thi đại học, Đường Nguyên nằm thẳng đừ trên giường, hai mắt đăm đăm mãi không ngủ được.
23 Đường Nguyên phát sốt đúng một tuần.
Lúc bệnh nặng nhất, thậm chí nửa đêm bị ôm vào bệnh viện nằm mấy ngày.
Lâm Cảnh đẩy cửa phòng bệnh, trong căn phòng yên tĩnh đến lạnh lẽo chỉ nghe thấy tiếng quạt điện quay chậm.
24 Bỏ lại bạn trai đang bất mãn, Lô Giai Tư hỏa tốc chạy tới siêu thị điện thoại, đi tìm một vòng rốt cuộc tìm thấy Đường Nguyên đang nhíu mày với điện thoại trong một gian hàng.
25 Học viện quản lý kinh tế này là học viện không đặc biệt nhất trong trường, số người lại nhiều nhất.
Khoa tài chính của Đường Nguyên có bốn lớp, hơn một trăm hai mươi sinh viên.
26 Lúc xuống máy bay đã là mười một giờ đêm.
Lâm Cảnh không gọi điện cho Đường Nguyên, cũng không nói với cậu mình đang tới, bản thân tìm tạm một nhà nghỉ ở tạm.
27 Trốn lớp học buổi chiều, Đường Nguyên hào hứng dẫn Lâm Cảnh đi dạo một vòng ở cố cung. Dù cậu đã đến một lần, nhưng đi với Lâm Cảnh cảm xúc lại hoàn toàn khác nhau.
28 Bởi vì ngủ sấp, người suýt nữa làm mình nghẹn chết rốt cuộc bị ác mộng đánh thức.
Mơ mơ màng màng mở mắt nhưng không thấy rõ xung quanh, ngược lại cảm thấy khát nước.
29 Bảy mươi vạn chả mấy chốc đã bị tiêu hết. Lâm Cảnh dùng năm mươi vạn mua một căn nhà hai phòng một sảnh ở gần trung tâm thành phố, thêm chi phí lắp đặt, cuối cùng chỉ còn hai ba vạn.
30 Khi Lâm Cảnh giao phần tài liệu cuối cùng đã là bảy giờ tối.
Hắn nhìn đồng hồ, cầm túi chào mấy tiền bối còn sót lại, sau đó vội vàng chạy về phía thang máy.
31 Lâm Cảnh không đi làm trái lại xuất hiện ở ngồi nhà đang trang trí, nói với Đường Nguyên là vì còn nửa tháng nữa phải đi học, muốn nghỉ ngơi một thời gian.
32 Một tháng sau, lúc Trình Vũ Dương đến taekwondo quán tập luyện thuận tiện đưa một usb cho Lâm Cảnh.
Thanh niên trong lúc nghỉ ngơi cầm usb, đầu lông mày nhíu lại:
-Bao nhiêu tấm?
-Cậu còn muốn bao nhiêu tấm? – Trình Vũ Dương cười bất đắc dĩ, -Lúc tôi bảo Steve làm cái này, hắn còn nói người châu Á các người thật đáng sợ.
33 Có lẽ là ăn nhiều thành quen, hai năm ấy Lâm Cảnh cảm thấy thời gian trôi cực chậm.
Trước kia không ăn vào miệng thì thôi, bây giờ nếm được mùi thịt thỏ rồi người càng ngày càng đói.
34 So với đại cổ đông Vinh Châu, tác dụng của Đường Nguyên đồng khuyết thiếu kỹ thuật cũng chỉ là hậu cần.
Vinh Châu phụ trách giữ tiền, Đường Nguyên phụ trách hậu cần tiêu tiền.
35 Sinh hoạt chung của bốn người chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ bất tiện.
Ví dụ như lúc người nào đó đột nhiên hóa thân cầm thú lúc nửa đêm, người bị cầm thú mỗi lần chỉ có thể vùi đầu trong chăn, cắn chặt gối đầu không dám để lọt một tiếng rên rỉ.
36 Thi cử xong là bắt đầu nghỉ, Đường Nguyên nhìn bảng điểm tất cả các môn đều bay tà tà dưới thấp, lau mồ hôi lạnh xong liền xách hành lý đi Thâm Quyến.
37 Mỗi lần về nhà phiền não nhất của Lâm Cảnh chính là tổng vệ sinh.
Căn nhà hơn nửa năm không có ai ở tích một tầng bụi thật dày. Trước khi đi có trải trên ghế sô pha trên giường một tầng vải chống bụi, lúc về lật ra bụi bay đầy trời.
38 Đuổi Thường Y Văn đi xong Đường Nguyên tăng tốc giặt xong rèm, cũng mặc kệ mệnh lệnh tiếp theo của lão nương, gân cổ nói ‘Con đi giúp Lâm Cảnh dọn nhà’ liền lao sang nhà đối diện.
39 Hết kỳ nghỉ đông, Đường Nguyên xác định bên Lâm Cảnh tạm thời không có việc gì lớn mới về Bắc Kinh trước.
Tuy an toàn vượt qua một học kỳ nhưng cứ luôn không xuất hiện cũng không phải cách, vả lại, nếu để lão nương biết bà nộp mấy ngàn đồng học phí đều bị con trai lãng phí, còn không chém bay đầu chó của cậu.
40 Mẹ Đường sững sờ nhìn con trai vì kích động mà đỏ bừng mặt mũi, thật lâu sau mới không tự nhiên quay đầu đi, hai tay lau lên tạp dề vừa xoay người vào bếp vừa hỏi:
-Đêm nay muốn ăn gì? Mẹ có mua cá, hấp hay là kho tàu? – Giọng điệu hòa ái như người mẹ hiền lành nhất.