21 Sáng hôm sau, tất cả học sinh đều tập trung đầy đủ ở sân trường. Ai cũng vô cùng háo hức về chuyến đi này. Có nhiều người còn đem theo cả máy ảnh, máy quay phim, MP3 để giải trí.
22 Sau khi thầy cô sắp xếp nhóm cho nhau thì Vũ, Nhã, Khánh, hắn và cô là một nhóm với nhau, cùng nhau ôn luyện kiếm thức chuẩn bị cho buổi học ngày mai.
23 " Tao không có ảo tưởng. " Hắn chắc nịch nhìn Vương Thiên Hoàng. " Vậy sao? Tao thì thấy có đấy. Mày nhìn cô ta mà xem. "" Mày đừng có suy diễn lung tung ở đây.
24 " Hàn Băng. . . Hàn Băng. . . Tỉnh lại đi. Huhu!!!!!!! "" Hàn Băng, Hàn Băng, cậu có nghe mình nói gì không??? Tỉnh lại đi, đừng hù mình mà. HÀN BĂNG!!!!!!!! "" Phong, tỉnh lại đi mày, đừng hù bọn tao.
25 " Hãy cố lên, con gái yêu của ta! "Một giọng nói rất đỗi quen thuộc với côMột giọng nói mà cô đợi chờ trong mười mấy năm qua. . . bỗng cất lên. . . Cô mông lung, nghĩ về giọng nói này.
26 Cuối cùng, sau bao ngày điều trị ở bệnh viện, cô và hắn cuối cùng cũng trở về nhà. Mẹ của hắn, cô Ngọc đang bận công tác ở nước ngoài nên không thể tới đón hai người.
27 "Em không nhớ gì sao Tiểu Băng?" "Dạ? Thầy nói gì vậy ạ?" "Em có nhớ vết sẹo này hay không? Ngày xưa, lúc chúng ta chơi trốn tìm. Anh đuổi theo em thì cả hai chúng ta đều trượt chân ngã xuống và bị mảnh sành cứa vào, em không nhớ gì hay sao?" "V.