181 Thế Huân cũng sớm đã là tên đã trên dây, hiện tại Lộc Hàm chủ động mở miệng, anh sao còn nhẫn được, lập tức từ giữ hai chân Lộc Hàm nhổm dậy, hai tay túm trụ hai cái chân dài để lên vai mình, Lộc Hàm bị túm làm cái mông hoàn toàn nhếch lên, dương vật Thế Huân vừa lúc cũng để ngay giữa khe mông, hơi dùng sức một chút, quy đầu “Ót” một tiếng đỉnh vào hậu huyệt.
182 "Thế Huân. " Tan tầm xong, Lộc Hàm đi đến điểm hẹn gặp Thế Huân. Ở tít từ xa đã thấy anh rất nhanh hướng chỗ mình chạy tới, Lộc Hàm không tự giác mà gợi lên khóe môi, trên mặt lộ ra một nụ cười đặc biệt ôn hòa.
183 "Ta nghe Thế Huân nói con ở Ngô thị đảm nhiệm chức quản lý tài chính!?" Lộc Hàm khẩn trương làm cho ông Ngô càng ngày càng bất mãn, sắc mặt âm trầm lãnh đạm hỏi.
184 Ăn xong cơm chiều, hai người lại bồi cha mẹ Thế Huân hàn huyên một lát, người già ngủ tương đối sớm, hơn nữa Thế Huân cùng Lộc Hàm ngày mai còn phải đi làm, liền cáo từ cha mẹ ra về.
185 Thế Huân căn bản là không cho Lộc Hàm có thời gian thở dốc, dương vật vừa thống đi vào liền lập tức bắt đầu điên cuồng va chạm cùng trừu sáp. Lộc Hàm cả người hoàn toàn xụi lơ nằm trên giường, hai chân cơ hồ dang rộng cùng cực.
186 Hai người đang hết sức triền miên, thì di động của Lộc Hàm đột nhiên vang lên. Thế Huân dừng hôn môi, kéo cậu ngồi xuống, đem người bán ôm vào trong ngực để cho cậu nghe máy.
187 Khi Lộc Hàm trở lại phòng bệnh, cảm giác được người trong phòng giống như đều dùng ánh mắt kỳ quái mà chăm chú nhìn mình, Lộc Hàm lắc lắc đầu, cười thầm chính mình suy nghĩ quá nhiều, mọi người đều không quen biết, người khác không có chuyện gì sao lại nhìn mình.
188 “Ông xã ông xã…” Lâu rồi chưa thân thiết, ngay cả người thường ngày thẹn thùng như Lộc Hàm đều trở nên nhiệt tình như lửa, ghé vào trên người Thế Huân không ngừng hôn lấy bờ môi của anh, thân thể cũng vặn vẹo kề sát vào người Thế Huân.
189 “Bà xã!” Cuối cùng Thế Huân lôi kéo thân thể Lộc Hàm, dương vật đỉnh đến chỗ sâu nhất trong hậu huyệt, tinh dịch nóng bỏng trực tiếp phun vào bên trong thân thể cậu.
190 “Em không cần con cái! Em… em chỉ cần anh, chỉ cần Thế Huân…” Lộc Hàm đột nhiên ôm chặt cổ Thế Huân, dùng sức chui vào trong ngực của anh, hận không thể cùng Thế Huân hợp thành một thể.
191 “Con đã suy nghĩ kỹ chưa!?” Lộc mẫu khôi phục biểu tình nghiêm túc, chăm chú hỏi. “Dạ. Nhưng mà con không dám nói cho Thế Huân…” Lộc Hàm kiên định gật đầu.
192 “Thế… Thế Huân. ” Lộc Hàm vô luận thế nào cũng không nghĩ ra Thế Huân sẽ đột nhiên xuất hiện trong bệnh viện, sợ tới mức mặt lập tức trắng bệch, lắp bắp hô một tiếng.
193 “Thế Huân!” Lộc Hàm lặp tức từ trong chăn vươn tay giữ Thế Huân lại. Thế Huân dừng lại cước bộ, xoay người cúi đầu nhìn Lộc Hàm không nói lời nào. “Thực xin lỗi thực xin lỗi…” Lộc Hàm không ngừng liên tục nói xin lỗi, ánh mắt dần dần phiếm hồng, nước mắt tích tụ trong hốc mắt chảy ra thành giọt.
194 Sau khi thân thể Lộc Hàm khang phục, Thế Huân lại dẫn cậu đến bệnh viện làm kiểm tra, xác định không có vấn đề gì, anh liền lặp tức túm Lộc Hàm rời khỏi bệnh viện, lên xe phi như bay về nhà.
195 “Áo lông em đặt ở bên trái hành lý, dự báo thời tiết nói bên đó mấy bữa này nhiệt độ giảm, nhớ rõ phải mặt thêm áo, còn có…” Lộc Hàm cuối người giúp Thế Huân sửa sang lại quần áo, miệng còn một bên liên miên dặn dò.